Status ngày 19-5-2014

Mỗi khi đi đâu xa, dù là du lịch, công tác, hay ghé nhà ai đó chơi và ngủ lại, thứ mà tôi nhớ nhất và ao ước được ở bên cạnh nhất chính là chiếc giường nệm nhà mình, sau đến nữa là gối và mền. Tôi nhớ cảm giác êm ái khi đặt lưng lên chiếc nệm thẳng tưng, lăn qua lăn lại, xoay tròn thoải mái trên chiếc giường quen thuộc, mặt vùi vào gối, da cọ vào lớp vải drap êm ái… Tất cả những cảm giác ấy mới tuyệt vời làm sao khi người ta chuẩn bị đi vào một giấc ngủ. Bình yên, an toàn, không mộng mị, không lo toan.

Những chỗ tôi ngủ lại không hằn là không có giường nệm êm và chăn gối sạch sẽ. Thậm chí, chúng còn sạch hơn, đẹp hơn, thơm mát hơn. Nhưng ngay cả một chiếc giường size King trong một resort 5 sao cũng không thể làm tôi thỏa mãn bằng chiếc giường đôi đơn giản đã 5 năm tuổi ở nhà mình. Ngay cả khi đang rất tận hưởng biển trời và cười thả ga trong suốt chuyến đi chơi, mỗi khi đặt lưng xuống, tôi vẫn ao ước đó là chiếc giường nhà mình.

Vì sao ư? Vì để ngủ được một giấc ngon, người ta cần lắm cảm giác quen thuộc, an toàn và bình yên. Rằng đây là nhà tôi, nơi đây không có ma, không có cướp, không có rắn rết sâu bọ và tôi có thể thẳng tưng một giấc thật say đến sáng. Rằng đây là nhà tôi, mọi phiền muộn, lo toan của một ngày đi làm vất vả đã nằm lại sau cánh cửa rồi, chỉ còn tôi và cảm giác ung dung tự tại, nhẹ nhàng hít thở sâu và ngủ thật ngon. Rằng đây là nhà tôi, nơi tôi ở cùng gia đình tôi, nơi tôi luôn có thể ôm hôn và chúc ngủ ngon con gái mình trước khi đi ngủ và chào chồng tôi buổi sáng bằng một cái cọ nhẹ vào má. Ngay cả khi bạn không thể viết ra tất cả những lý do vì sao bạn yêu thích chiếc giường nhà mình thì đó vẫn là nơi bạn luôn ao ước quay về, đặt lưng lên và ngủ thật ngon.

Nhưng tôi biết vào giờ này, phút này, có những con người vẫn tối tối đặt lưng lên chiếc giường quen thuộc nhưng không sao ngủ được. Họ là những người mẹ có con trai lên đường nhập ngũ bảo vệ biển đảo. Họ là những người vợ có chồng làm kiểm ngư và bấy nhiêu thời gian tranh chấp biển Đông là bấy nhiêu thời gian ngóng trông tin tức chồng. Họ là những người công nhân đang thất nghiệp dài hạn và mù mịt về tương lai vì mất chỗ làm sau những đợt bạo động. Họ là những người bình thường như tôi, ngày đêm cầu nguyện chiến tranh đừng xảy ra để luôn có mái nhà để về và được ở cạnh những mình người yêu thương.

Chỉ là một chiếc giường quen thuộc và giấc ngủ bình yên thôi, nhưng đôi khi, đó là tất cả những gì chúng ta ao ước và đang cố gắng gìn giữ trong những giờ phút như thế này.

Tôi yêu Việt Nam <3

Status ngày 14-5-2014
Một trong những điều tôi dạy con mình từ khi bé bắt đầu nhận thức được chính là giữ lời hứa. Và quá trình này bắt đầu bằng việc tôi không bao giờ thất hứa với con. Trong những trường hợp chẳng đặng đừng, tôi sẽ xin lỗi con và giải thích rõ ràng vì sao tôi không làm được. Nếu có thể, tôi sẽ hẹn bé một thời gian khác để thực hiện lại lời hứa của mình. Bước thứ hai là tôi không bao giờ nhân nhượng với những điều con đã hứa mà con không chịu thực hiện, trừ khi có lý do chính đáng. Tôi luôn lặp lại rằng: “Con đã hứa với mẹ mà, bé ngoan thì không thất hứa” để buộc con phải làm đúng những gì mình đã hứa.Và thành quả của tôi đây.

Cách đây 2 tuần, con tôi vì ham chơi nên ăn ngốn ngấu cho xong, kết quả là ói hết thức ăn ra. Tôi rất giận và phạt con bằng cách không kể chuyện trong 3 buổi tối. Tối hôm ấy, khi lên giường, con thỏ thẻ xin tôi kể chuyện và xin đổi hình phạt bằng 3 buổi tối ở nhà với mợ Sáu, không được đi chơi với bố mẹ. Tôi đồng ý.

Và con thực hiện lời hứa rất nghiêm túc. Nếu như bình thường, tôi phải dỗ dành và thưởng con món gì đấy để con đồng ý ở nhà cho bố mẹ đi chơi riêng thì bây giờ con chỉ hỏi: “Con sẽ ở nhà như hôm trước con hứa với mẹ phải không?” và con ngoan ngoãn đồng ý ở nhà, không vòi, không khóc, không giận hờn và cũng không buồn bã. Rất vui vẻ thực hiện lời hứa của mình.

Tôi thích thái độ đó của con và tôi tự hào vì con tôi là một cô bé 4 tuổi rưỡi biết giữ lời hứa – điều mà không phải người lớn nào cũng làm được

Mẹ yêu con <3

Status ngày 13-05-2014
Một lần nọ, tôi mang cả bộ dầu gội và sữa tắm của mình lên phòng con gái để tắm táp với con. Với tật đãng trí cố hữu, tôi quên mang nó trở lại phòng mình. Hôm sau, vào nhà tắm ở phòng mình rồi, tôi mới phát hiện ra nên xài tạm sữa tắm và dầu gội của chồng.Chuyện chẳng có gì đặc biệt nếu như trong cả ngày hôm đó, tôi không nhớ chồng nhiều hơn mọi ngày. Ngồi làm việc ở văn phòng, mỗi khi xoay người tới lui, tôi lại nghe phảng phất từ tóc mình, da mình… một mùi thơm gợi nhớ đến anh ấy. Cái mùi thơm mà khi ở nhà, đang nằm đọc sách, chỉ cần nghe thoáng qua, tôi biết chồng vừa bước vào phòng. Hoặc khi đang nấu bếp, chỉ cần ngửi thấy nó, tôi biết chồng đang đứng sau lưng mình. Và sau hôm ấy, tôi lại “tranh thủ” xài dầu gội và sữa tắm của chồng thêm vài bữa nữa, vì cái cảm giác như anh ấy đang ngồi cạnh tôi khi ở văn phòng mới lãng mạn làm sao.

Bạn biết không, tôi luôn tin rằng khứu giác là một mách bảo tuyệt vời của tình yêu. Đôi khi, bạn gắn bó với một nơi nào đó, một món ăn nào đó, một con người nào đó chỉ bởi vì mùi của nơi chốn ấy, món ăn ấy, con người ấy đã in quá sâu vào ký ức bạn. Ví dụ như tôi có cô bạn thích đi ngang qua Dinh Độc Lập sau mỗi cơn mưa rào chỉ vì yêu mùi cỏ ướt nơi ấy. Ví dụ như mỗi chiều đi học về, con gái tôi sẽ chạy ào vào nhà ôm lấy mẹ, vừa dụi đầu vừa hít hà: “Con thích mùi của mẹ”. Ví dụ như chồng tôi rất thích nướng lại bánh mì mỗi khi ăn sáng và tôi cực kỳ thích anh ấy làm chuyện đó, chỉ vì tôi yêu mùi bánh mì nướng.

Nếu đã từng đọc Harry Potter, hẳn bạn còn nhớ loại thuốc mang tên Tình Dược. Điều đặc biệt của loại thuốc này là nó sẽ có mùi khác nhau, tùy theo từng người. Với Hermione, nó có mùi của cỏ mới cắt và mùi của giấy mới. Tôi chưa bào chế Tình Dược bao giờ nhưng tôi đoán nó sẽ có mùi của người đàn ông tôi yêu.

Còn bạn, Tình Dược của bạn sẽ có mùi gì?

P.S: Một tấm hình của tôi do người đàn ông ấy chụp đã rất lâu lâu rồi ^^

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

What is 7 multiplied by 9?