Bổ sung thêm: Bài vừa được đăng trên báo Phụ Nữ Chủ Nhật

Tôi vừa trải qua một khoảnh khắc hạnh phúc bên chồng. Theo lẽ thường, tôi sẽ đi ngủ nhưng hôm nay tôi lại muốn trở dậy và viết một cái gì đó. Nguyên cớ là vì khi nãy, tôi bảo chồng đại khái thế này: “Em nhớ hồi yêu nhau, có một lần chúng ta hạnh phúc theo cách rất đặc biệt và đến giờ vẫn chưa lặp lại. Anh còn nhớ không?”. Chồng tôi nhắm tịt mắt và ậm ừ cho qua chuyện. Tôi lại bảo: “Em vẫn còn nhớ hôm ấy chúng ta mặc áo màu gì đấy”. Và khi tôi xoay người lại gối đầu lên tay chồng, anh ấy đã ôm tôi thật chặt từ phía sau. Tôi biết là anh ấy chẳng nhớ gì cả nhưng rõ ràng anh hạnh phúc khi nghe tôi nói thế.

Sẽ có bao nhiêu người đàn ông hạnh phúc khi người đàn bà của họ nhớ rõ mọi thứ đã qua giữa họ hệt như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua? Rất nhiều. Sẽ có bao nhiêu người đàn bả tủi thân khi người đàn ông của họ gần như không nhớ gì về những điều diễn ra giữa họ dù (theo họ) tất cả mọi chuyện chỉ mới vừa trôi qua thôi? Câu trả lời là rất rất nhiều. Tạo hóa thật trớ trêu khi cho đàn bà, vốn nhạy cảm và hay suy diễn, lại có trí nhớ và khả năng quan sát tốt – tạm gọi là TIỂU TIẾT. Còn đàn ông, vốn bình thản và suy nghĩ đơn giản, lại hời hợt và mau quên – tạm gọi là VÔ TÌNH. Nên cái vòng mâu thuẫn lẩn quẩn giữa đàn ông và đàn bà cũng chỉ do một bên tiểu tiết, một bên vô tình mà ra.

Tôi vẫn còn nhớ ngày xưa tôi chọn chồng mình không phải vì anh đẹp, không phải vì anh giàu và cũng không phải vì anh giỏi. Tôi chọn anh vì khi cùng đi trên một con đường, anh luôn đi vòng phía ngoài để nhường tôi đi bên trong. Tôi chọn anh vì anh yêu trẻ con và thích chơi với trẻ con. Tôi chọn anh vì khi chúng tôi đi xem phim, anh sẽ chọn mua bắp rang và nước suối của một bà bầu thay vì những người khác. Tóm lại, tôi chọn anh vì những tiểu tiết cho thấy rằng anh yêu thương tôi thật lòng, anh sẽ là người cha tốt và anh là một người lương thiện. Tôi vốn dĩ vẫn luôn tin rằng những gì hoa mỹ luôn có thể dễ dàng thực hiện vì luôn có đầy trong phim ảnh, tiểu thuyết… nhưng chỉ có tiểu tiết mới phản ánh đúng bản chất hoặc tình yêu thương của một ai đó, bởi vì nếu không yêu hoặc không là chính mình, họ sẽ không thể nào nghĩ ra để làm được.

Tiểu tiết đưa tôi đến với anh nhưng cũng chính tiểu tiết khiến hôn nhân của chúng tôi không ít lần sóng gió. Có đến trăm ngàn chuyện khiến tôi thất vọng về anh: quên nhường ghế cho vợ khi xếp hàng chờ khám bệnh cho con, trước mặt đông người cứ bảo vợ thôi đừng ăn nhiều nữa, hẹn chuyện A chuyện B nhưng chẳng bao giờ đúng hẹn, vợ bệnh nằm nhà mà vẫn thản nhiên đi chơi… Chồng tôi không hiểu vì sao tôi nhỏ nhặt đến thế, còn tôi thì không hiểu vì sao người mình chọn lại trở nên “đổ đốn” đến thế này.

Nhưng chồng tôi cũng là một người như lúc này đây: sẵn lòng xuống bếp nấu mì gói cho vợ ăn và mang lên tận phòng, thấy vợ mở máy tính liền hỏi em làm gì nhưng khi vợ trả lời qua loa: “Làm này tí” thì không hỏi nữa và đi kiếm cục sạc cho vợ (phải là tôi thì tôi sẽ hỏi đến khi nào biết làm gì mới thôi), thấy vợ với tay lấy mền thì tự động chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa mà không cần vợ phải nói… Tôi thừa nhận chính sự tiểu tiết làm tôi cảm động vì những hành động của chồng nhưng tôi dám chắc rằng anh không hề biết tôi đang cảm động thế nào. Anh làm mọi chuyện như lẽ tự nhiên vậy thôi, bởi vì nó là từ tình yêu và sự quan tâm thật lòng đi ra nên anh chẳng hề để ý mà cũng chẳng hề thắc mắc vì sao mình thế này hay vì sao mình thế khác.

Một cô em gái của tôi từng bảo: “Quan trọng là trong lòng họ có mình”, bởi vì khi đó, dù vô tình đến mấy, họ cũng sẽ không bao giờ quên rằng họ yêu bạn và họ sẵn lòng chăm sóc bạn. Như anh chồng hời hợt của tôi, bây giờ mà hỏi anh tỏ tình với em thế nào thì chắc sẽ sững người ra không trả lời được nhưng lại nhớ vợ không thích ăn mì gói với thức ăn mặn dành cho ăn cơm. Như anh người yêu cũ của tôi, chẳng thể nào nhớ được hơn 10 năm trước chúng tôi hẹn hò nhau như thế nào nhưng vô tình dọn nhà thấy món quà nhỏ xíu cũng của hơn 10 năm trước thì vẫn nhớ đó là của tôi và chụp hình đưa lên Facebook. Chỉ cần trong lòng có nhau, dẫu vô tình đến mấy cũng sẽ thành hữu tình.

Vậy nên, nếu trong lòng có nhau, dù tiểu tiết đến mấy, hãy bao dung cho nhau!

P.S: Tôi đang tự hỏi không biết có nên in bài này ra, dán đầu giường để mỗi khi tiểu tiết và thất vọng, tôi sẽ đọc lại để nhớ ra chồng đã và đang yêu mình như thế nào. Bạn có tin không, đôi khi chúng ta đang được ai đó yêu thương rất nhiều mà chúng ta lại quên mất đấy!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

What is 5 multiplied by 2?