Nội dung đang được cập nhật. Vui lòng quay lại sau

Tôi tin rằng viết và chụp ảnh gần như là hai cách duy nhất để bạn có thể ghi lại và lưu giữ thời gian. Tôi chọn cả hai.
Nhưng với tôi, viết có sức mạnh kỳ diệu hơn và có những thời điểm, viết gần như là cứu cánh để tôi rũ bỏ những muộn phiền.
[Thơ đối đáp]
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Tình yêu ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em trẻ con em dại khờ em bối rối
... Anh bỗng hoá thành người lớn bao dung
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Bởi trái tim anh đã có thừa người khác
Những bản tình ca bên em anh hát
Sẽ có người nào diễm phúc sau em
Em biết rằng rồi anh sẽ quên
Những gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại
Nhưng với em nó sẽ là mãi mãi
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường
Đừng giận mình vì đã nói yêu thương
Ai cũng có phút yếu lòng như thế
Em không trách anh đâu vì tình yêu có thể
Đến bên nhau bằng những phút dối lừa!
--------
Xin em đừng nặng lời trách nhau
Nụ hôn ấy không phải là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh có hơn chi…tuổi trẻ dại khờ
... Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ
Xin hãy tin những bài tình ca anh hát
Trái tim anh chỉ mình em định đoạt
Chẳng có người nào…diễm phúc sau em
Đừng tự ti như thế nữa đi…
Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật
Nhưng thiếu nhau liệu còn gì để mất?
Lòng tốt kia…làm người khác đau lòng…
Dẫu ngàn năm anh vẫn nói vậy thôi
Anh yêu em và mãi là như thế
Đừng nói ai cũng có phút yếu lòng như vậy
Đến với nhau bằng những phút dối lừa…
#caobaovy ... See MoreSee Less
VÌ PHỤ NỮ CẦN ĐƯỢC BẢO VỆ
Cách đây vài ngày, một chị bạn hỏi tôi: “Bữa giờ nghe tranh cãi vụ hợp pháp hóa mại dâm quá trời. Em thấy sao? Mại dâm có nên là một nghề không?”. Ngay khi nghe câu hỏi ấy, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Tôi thật không đủ thoáng để chấp nhận mại dâm là một nghề”. Nhưng tôi cũng không thể trả lời “Không” cho câu hỏi “Có nên hợp pháp hóa mại dâm không?”, đơn giản bởi vì tôi không thể nói “Không” cho những thân phận phụ nữ ở tận cùng đáy của xã hội.
Gia đình tôi ở khu vực Chợ Lớn, Q. 6, TP. HCM, nhưng tôi đi học, đi làm đều ở Q.1. Những ngày về khuya, khi trở về nhà, chạy ngang đường Hùng Vương, Q. 5, đoạn gần nhà thờ Ngã Sáu, tôi thường bắt gặp hình ảnh những cô gái bán hoa đứng thậm thụt trong bóng tối của công viên, đưa tay vẫy khách. Một vài người đàn ông tấp vào, họ thì thầm vài ba câu rồi cả hai đèo nhau đi. Tôi thấy hình ảnh ấy từ những năm tháng 18, 19 tuổi - khi đang đi học, cho đến tận khi ra trường, đi làm. Tôi thấy hình ảnh ấy từ khi còn là một cô gái trẻ ngây thơ và nông nổi, nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị và sợ hãi; cho đến khi tôi trở thành một người phụ nữ không còn trẻ và đã biết thông cảm với người khác hơn. Tôi thấy hình ảnh ấy gần như mỗi ngày, rất quen thuộc, bất kể rằng pháp luật Việt Nam đến giờ vẫn chưa hợp pháp hóa mại dâm. Điều này có nghĩa là gì? Bất kể anh có hợp pháp hóa mại dâm hay không, mại dâm vẫn tồn tại và gần như không bao giờ biến mất.
Khi bàn đến vấn đề Việt Nam có nên hợp pháp hóa mại dâm hay không, rất nhiều bài báo đã lấy Thái Lan làm ví dụ mà “quên” đi một thực tế rằng Thái Lan chưa từng hợp pháp hóa mại dâm, kể từ năm 1960. Mại dâm bị cấm theo luật pháp Thái Lan nhưng các quán bar, karaoke và các phòng masaage có yếu tố tình dục vẫn có thể được đăng ký như các doanh nghiệp pháp lý thông thường. Các khu đèn đỏ vẫn mọc lên khắp Thái Lan, từ Bangkok, Pattaya đến Changmai. Doanh thu từ nền công nghiệp không được hợp pháp hóa này ước tính đóng góp hơn 10% GDP cho Thái Lan. Nhắc đến Thái Lan, người ta nghĩ ngay đến tình dục và tôi không cho rằng đó là một hình ảnh đẹp về một đất nước.
Một “ứng cử viên” khác được mang ra mổ xẻ trong cuộc tranh luận này là Hà Lan. Khác với Thái Lan, Hà Lan hợp pháp hóa mại dâm từ năm 2000 và gái mại dâm phải đóng thuế trên thu nhập của mình kể từ năm 2011. Không thể phủ nhận khu đèn đỏ của De Wallen nổi tiếng ở Amsterdam là điểm đến cho du lịch tình dục quốc tế và doanh thu của ngành công nghiệp này tại Hà Lan không hề nhỏ. Nhưng nhắc đến Hà Lan, không ai nghĩ rằng đó là một quốc gia của tình dục. Nghe đến “Hà Lan”, người ta sẽ nghĩ ngay đến cối xay gió, hoa tulip, những chiếc xe đạp chạy trong thành phố… Hình ảnh của đất nước này không hề bị gắn với mác “tình dục”, dù họ hợp pháp hóa mại dâm.
Thân phận của những cô gái bán hoa ở hai đất nước này cũng khác nhau. Các cô gái bán hoa ở Thái Lan không được luật pháp bảo vệ. Điều đó nghĩa là để có thể “hành nghề” công khai, họ phải chi tiền cho cả chủ nhà thổ và “chi ngầm” cho cảnh sát. Trẻ mại dâm vị thành niên không thể kêu cứu. Gái mại dâm bị lạm dụng hay bạo hành cũng không thể tố cáo. Họ bị bòn rút đến cùng kiệt, không được kiểm tra sức khỏe và đối mặt với nguy cơ lây nhiễm cao. Ngược lại, gái bán dâm ở Hà Lan được luật pháp bảo vệ, được kiểm tra sức khỏe định kỳ, thậm chí có cả trợ cấp thất nghiệp và tàn tật. Cảnh sát ở Hà Lan thường xuyên kiểm tra các nhà thổ để đảm bảo rằng không có trẻ mại dâm vị thành niên (độ tuổi quy định cho gái mại dâm ở Hà Lan là 21), cũng như nạn bạo hành và lạm dụng phụ nữ ở những nơi này.
Thân phận của gái mại dâm ở Việt Nam thì sao? Khi ngồi viết những dòng này, tôi nhớ đến một cô gái mại dâm tên Hoa mà tôi có dịp tiếp xúc nhiều năm về trước, khi còn là phóng viên xã hội của một tạp chí dành cho phụ nữ. Hoa bảo khi còn đẹp, làm trong nhà chứa thì bị chủ ăn chặn tiền, có khi đến 50% tiền kiếm được mỗi đêm, phản ứng thì bị đánh đập không thương tiếc. Đến khi không còn xuân sắc, chị “dạt” ra phố làm tự do thì sợ nhất là bị ép quan hệ tình dục tập thể. Nhưng chuyện đó lại xảy ra thường xuyên, rất thường xuyên. “Họ thường đi một mình đến ngả giá rồi chở mình đến nơi có 5, 7 người chờ sẵn. Chạy không thoát. Quan hệ xong lại còn không trả tiền, quỵt luôn. Nhưng tôi chỉ mong đừng bị đánh, làm gì cũng được nhưng đừng đánh, để tôi còn sức mà đi kiếm bù”, Hoa từng nói như thế, rất bình thản. Không khóc, không oán trách, không than thở, chỉ có một mong ước nhỏ nhoi: “Giá mà tôi có thể báo công an được, để cho bọn khốn ấy vào tù”. Phải, một mong ước nhỏ thôi, một quyền lợi cơ bản của bất kỳ công dân ở bất kỳ đất nước nào: được báo công an. Nhưng, Hoa không có, những người bạn cùng nghề với cô không có, tất cả gái mại dâm ở Việt Nam đều không có.
Tôi nghĩ, nếu xét trên khía cạnh đạo đức, khó ai có thể chấp nhận mại dâm là một nghề. Tôi cũng không. Nhưng, nói một cách công bằng, gái mại dâm không đi xin và cũng không đi cướp của ai cả. Họ lao động bằng chính sức mình để nuôi bản thân, nuôi gia đình, nuôi con cái, thậm chí nuôi cả chồng. Trong một cuộc khảo sát tại Hà Lan năm 1997 – trước khi hợp pháp hóa mại dâm, 74% dân số Hà Lan cho rằng mại dâm là một nghề chấp nhận được, nếu vận hành trên cơ chế tự nguyện. Và vì vậy, Hà Lan đã hợp pháp hóa mại dâm và kiểm soát bằng lực lượng cảnh sát để bảo đảm rằng không có mại dâm vị thành niên, không có lạm dụng hay bạo hành và gái mại dâm có thể kêu cứu khi cần.
Trở lại với Việt Nam, khi phải trả lời cho câu hỏi có nên hợp pháp hóa mại dâm hay không, tôi chợt nhớ đến lời một vị thẩm phán Canada từng nói trong một phiên tranh luận về việc có nên hợp pháp hóa mại dâm hay không tại đất nước này: “Việc bảo vệ phụ nữ quan trọng hơn loại công việc họ thực hiện” (*). Phụ nữ cần được bảo vệ và bất kể cô ấy làm ngành nghề gì đi nữa, cô ấy vẫn cần được bảo đảm những quyền lợi cơ bản nhất của một con người: được tôn trọng và được bảo vệ. Chúng ta không nhất thiết phải chấp nhận mại dâm là một nghề và kê khai nó vào hồ sơ lý lịch nhưng chúng ta cũng không thể làm ngơ bằng cách tự an ủi mình rằng mại dâm sẽ không còn và bỏ mặc những cô gái vốn đã ở dưới đáy xã hội phải tự xoay xở với biết bao rủi ro và nguy cơ rình rập từng ngày, từng giờ. Một cách khả dĩ, chúng ta có thể xem mại dâm như một loại hình dịch vụ, hợp pháp hóa nó và kiểm soát nó thật thông minh như cách Hà Lan đang làm. Để mỗi khi bước ra khỏi nhà chứa, một cô gái mại dâm vẫn có thể ngẩng cao đầu và từ chối các vị khách quen khiếm nhã, thậm chí báo cảnh sát nếu bị quấy rối. Đơn giản vì giờ đây, cô ấy đã được pháp luật bảo vệ, như bao người phụ nữ bình thường khác.
(*) Canada hợp pháp hóa mại dâm một phần.
-----
Vui lòng ghi nguồn nếu trích dẫn, hoặc bạn có thể share.
#caobaovy ... See MoreSee Less
[Trích Ngôn tình 86]
Đàn ông thật lòng nhất không phải khi say mà là khi đang ở trên giường.
------------
(*) Vui lòng ghi nguồn nếu bạn trích dẫn lại, hoặc bạn có thể share.
#caobaovy ... See MoreSee Less
[Dalai Lama - Vy dịch]
Chỉ có duy nhất hai ngày trong năm, chúng ta không thể làm được bất cứ việc gì, đó là ngày hôm qua và ngày mai. Vì vậy, ngày hôm nay chính là ngày duy nhất để chúng ta yêu, tin tưởng, làm việc và sống một cách trọn vẹn.
----
Vui lòng ghi nguồn nếu trích dẫn, hoặc bạn có thể share.
#caobaovy ... See MoreSee Less
“VƯƠNG NGỮ YÊN, ĐOÀN DỰ YÊU EM”
Amy lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt mình. Với chiều cao khoảng 1m8 và cân nặng trên dưới trăm kí-lô, trông anh ta thật giống một con gấu ngủ đông trong chiếc áo len và quần kaki tối màu dày cộp. Làn da anh ta sạm màu, mái tóc húi cua cũng đen nhánh, điểm sáng duy nhất là nụ cười khoe hai “hạt gạo” nhỏ nơi khóe miệng. Anh chàng xoay tới xoay lui một cách khó nhọc trên chiếc ghế hơi nhỏ so với khổ người và căng thẳng đến mức mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.
- Hai “hạt gạo” của anh nhìn hay nhỉ! – Amy vừa nói vừa mỉm cười, tay chỉ vào hai rãnh nhỏ ở hai bên khóe miệng anh chàng. Cô đang cố ý phân tán sự căng thẳng của “anh chàng gấu” để giúp anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
- À, vậy hả? Tôi cũng không để ý lắm – Anh chàng lúng túng gãi đầu và toét miệng cười như muốn “tranh thủ” khoe hai “hạt gạo”.
Nhận thấy “gấu” đã thoải mái hơn, Amy bắt đầu hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho anh?
- À, tôi muốn giảm cân, ít nhất là 20kg
- Hiện nay, cân nặng của anh thế nào?
- Gần trăm ký.
- Chiều cao?
- 1m78
- Nếu vậy, anh nên giảm ít nhất 25kg
- …..
- Anh đạt cân nặng thế này lâu chưa?
- Lâu rồi, từ khi tôi theo nghề đầu bếp thì cân nặng càng lúc càng tăng.
- Anh có vấn đề gì về sức khỏe không?
- Năm nào, tôi cũng đi khám định kỳ và chưa thấy gì bất thường.
- Anh có tập thể thao không?
- Tôi thích khiêu vũ nhưng thân hình thế này cũng hơi khó.
- Anh có thể cho tôi biết vì sao anh muốn giảm cân không? Anh có thể không nói nếu không tiện.
- À, ừ… à… thật ra, tôi thích một cô gái nhưng cô ấy xinh lắm. Nếu tôi không giảm cân thì khó lòng theo đuổi cô ấy.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của anh chàng, Amy cố nén cười. Cô hỏi thêm vài thông tin nữa rồi bắt đầu trao đổi với anh và kế hoạch giảm cân sắp tới, kết hợp giữa việc ăn kiêng và tập thể dục một cách cật lực.
***
Amy vốn là Việt kiều Pháp, theo gia đình sang Pháp định cư từ khi còn ẵm ngữa. Cô nói tiếng Việt khá rành nhưng phát âm vẫn lơ lớ, nghe rất buồn cười. Thời gian đầu mới về Việt Nam, cô rất ngại tư vấn dinh dưỡng cho khách hàng Việt nhưng bệnh viện nơi cô làm, dù là bệnh viện nước ngoài thì 70% khách vẫn là Việt Nam và họ thích nghe tư vấn bằng tiếng Việt. Phải mất một thời gian dài, Amy mới tự tin tư vấn dinh dưỡng cho khách hàng Việt, dù chẳng ai phàn nàn về vốn liếng và cách phát âm tiếng Việt của cô bao giờ.
Một trong những khách hàng đầu tiên của cô ở bệnh viện này là Duy – anh chàng đầu bếp to cao với cân nặng quá khổ mà cô vẫn hay gọi đùa là “bếp gấu”. Duy làm việc ở Lá Sả - một nhà hàng Việt Nam theo kiểu Bắc khá nổi tiếng trong khu phức hợp dành riêng cho người nước ngoài ở ngoại ô thành phố. Amy và bạn trai cũng ở trong khu này, căn hộ của họ cách nhà hàng Lá Sả chỉ hai con phố. Lá Sả là nhà hàng ưa thích của Amy, nơi cô có thể nhâm nhi món ốc hấp sả thơm lừng và tha hồ chén thịt đông mát lạnh thơm ngon mà không cần phải chờ đến Tết như khi còn ở Pháp.
Sau buổi tư vấn dinh dưỡng đầu tiên, Duy bắt đầu bước vào chương trình giảm cân khắt khe. Mục tiêu Amy đặt ra cho anh là giảm 4kg mỗi tháng nên khẩu phần ăn hàng ngày của anh phải cắt giảm hơn 500 kCal và anh phải chạy bộ hoặc đạp xe đạp ít nhất 2 tiếng mỗi ngày. Sau tuần đầu tiên, Duy tái khám với vẻ mặt đau khổ:
- Đói quá bác sĩ ơi, đói không chịu nổi.
- Tôi không phải bác sĩ, tôi là chuyên gia dinh dưỡng. Anh cứ gọi tôi Amy là được.
- Gọi là gì thì cũng vậy thôi mà. Tóm lại là đói quá, tôi chỉ ăn kiêng được mỗi 3 ngày đầu tuần.
- Vậy thì không thể có kết quả như anh mong muốn được. Anh phải cố gắng lên. Chương trình tôi thiết kế cho anh là nhẹ nhất có thể rồi. Anh có muốn sớm giảm cân để tự tin đi gặp cô gái anh yêu không?
Duy thở dài và thôi không phàn nàn nữa. Đó là lý do vì sao Amy luôn muốn tìm hiểu nguyên nhân cần giảm cân của khách hàng. Giảm cân là một quá trình đòi hỏi sự quyết tâm cao độ và việc liên tục nhắc đi nhắc lại nguyên nhân vì sao khách hàng muốn giảm cân là một trong những cách giúp họ kiên trì đến cùng. Nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh chàng, Amy lựa lời an ủi:
- Anh cố gắng lên nhé. Nếu tuần này anh ăn kiêng được một lúc 7 ngày, tôi sẽ mời anh một bữa cà phê sáng với bánh mì và mứt dâu tôi tự làm.
- Thật sao? Cảm ơn Amy nhé. Tôi sẽ làm được. Sáng chủ nhật tuần này, Amy mang theo mứt dâu đến Lá Sả nhé, tôi sẽ chuẩn bị cà phê và bánh mì.
Duy giữ đúng lời hứa, ăn kiêng cật lực tuần sau đó. Vậy là sáng Chủ nhật, họ hẹn nhau trên tầng thượng của nhà hàng Lá Sả. Khi Amy đến, tầng thượng chưa có khách và thơm lừng mùi bánh mì nướng quyện với mùi cà phê quyến rũ. Duy vừa lui cui nướng bánh vừa nhún nhảy theo điệu nhạc vui tai phát ra từ chiếc loa nhỏ treo trên cao. Nhìn hình dáng to dềnh dàng như chú gấu của anh lắc lư theo nhạc, Amy không khỏi bật cười.
Những tuần sau đó, cứ cách tuần họ lại cùng nhau ăn sáng trên tầng thượng của nhà hàng Lá Sả. Ngoại trừ bữa đầu tiên Amy mang theo mứt dâu, còn lại Duy luôn chuẩn bị chu đáo bữa ăn sáng và rất chịu khó đổi món. Hôm anh làm trứng ốp la với thịt xông khói, hôm làm bún thang, có khi chỉ đơn giản là bánh mì ngọt nhân phô mai nhưng món nào cũng ngon và có vị rất riêng.
Một hôm, Duy cắc cớ hỏi:
- Amy đi với tôi vậy hoài, bạn trai có ghen không?
- Ăn có mỗi bữa sáng, ghen gì mà ghen.
- Amy hạnh phúc chứ?
- ….
- À thôi, xin lỗi, tự dung tôi vui miệng hỏi vớ vẩn
Duy ấp úng thêm vài câu rồi lấy cớ dọn dẹp chuồn xuống bếp, để Amy một mình trên tầng thượng với câu hỏi lửng lơ: “Mình có hạnh phúc không?”. Trên đường thả bộ về nhà, Amy vẫn tự hỏi mình như vậy. Câu hỏi của Duy đã vô tình gợi lại điều mà cô luôn cố trốn tránh: cô không hạnh phúc, hay nói đúng hơn là không hạnh phúc với tình yêu hiện tại của mình.
Bạn trai Amy – Richard, là một người đàn ông đẹp trai, giỏi giang, thành đạt. Nhưng cuộc sống của anh dường như chỉ có công việc và công việc. Amy chỉ như một nét chấm phá rất nhỏ trong cả bức tranh tổng thể cuộc đời anh. Một người đồng nghiệp ở bệnh viện mê phim kiếm hiệp từng bảo Amy như Vương Ngữ Yên, còn Richard là Mộ Dung Phục. “Mộ Dung Phục có yêu Vương Ngữ Yên không?”, Amy hỏi. “Có, nhưng tình yêu ấy xếp sau mọi thứ khác trong cuộc đời anh ta”. “Vậy cuối cùng Vương Ngữ Yên làm gì?”. “Vương Ngữ Yên đi tìm Đoàn Dự, người yêu cô ấy và xếp tình yêu đó lên trên mọi thứ khác. Chẳng phải cuộc đời đàn bà chỉ mong điều ấy thôi sao?”.
“Chẳng phải cuộc đời đàn bà chỉ mong điều ấy thôi sao?”, câu nói ấy đã ám ảnh Amy suốt một thời gian dài. Cuối cùng, cô quyết định quên nó đi để vui với tình yêu mình đang có. Nhưng quyết định ấy giờ đang lung lay dữ dội vì Richard vừa nhận lời sang Dubai làm việc trong 3 năm. Anh sẽ đi ngay trước Tết dù họ đã hẹn năm nay sẽ cùng đón giao thừa và năm mới với gia đình Amy ở Hà Nội. Anh quyết định mà không hỏi ý cô và chỉ thông báo khi đã có Visa, như bao lần vẫn thế. Phải, luôn là như thế. Nhưng Amy hôm nay không còn là cô gái của 5 năm trước, cô bắt đầu mệt mỏi trước những chuyến đi vô định của người yêu. Cô cảm thấy mình càng lúc càng tuột lại phía sau, tuột khỏi bàn tay anh đang mải miết đi về phía trước. Hôm anh thông báo chuyện sang Dubai khi họ đang ăn tối trong nhà hàng Lá Sả, Amy đã không kềm được, chạy vào toilet và bật khóc.
“Chẳng phải cuộc đời đàn bà chỉ mong điều ấy thôi sao?”, cô không muốn làm Vương Ngữ Yên của anh nữa. Tối hôm đó, cuộc tranh cãi dữ dội giữa họ kết thúc bằng việc Richard đập vỡ tan chiếc tủ kính trưng bày những bức ảnh tình yêu suốt 5 năm qua của hai người. Nhìn bàn tay rướm máu của người yêu, Amy đau đến quặn lòng nhưng thay vì chạy sà vào lòng anh như mọi lần, cô cắn chặt môi để ngăn mình bật khóc và quay đi. Richard ngỡ ngàng nhìn cô bạn gái vẫn ngoan hiền bao lâu nay rồi quày quả đi ra cửa. Qua hôm sau, anh dọn lên công ty và ở lại đó chờ ngày đi Dubai.
***
- Vậy là chia tay ư? – Duy hỏi, cũng trong một buổi sáng trên tầng thượng Lá Sả.
Amy nhún vai không đáp, bởi vì cô không có câu trả lời. Duy trút sang đĩa cô phần cá hồi nướng ngon lành cùng lát bánh mì mềm rồi giục: “Ăn đi Amy, nguội là hết ngon”.
Amy nhìn “anh chàng gấu” nay đã gọn gàng hơn rất nhiều. Hành trình giảm cân của Duy đã đi được ba tháng và anh chàng đã tống khứ được hơn mười cân. “Xuất sắc”, Amy khen ngợi Duy trong buổi tái khám hôm qua và tặng anh một quyển sách dinh dưỡng dạy nấu 100 món ăn ít năng lượng dành cho người ăn kiêng. Duy xuýt xoa không ngớt và thích món quà đến mức quả quyết với Amy rằng anh nhất định sẽ mở một nhà hàng dành riêng cho những ai muốn giảm cân. Và hôm nay, anh cảm ơn cô bằng bữa ăn sáng thịnh soạn này.
- Amy thích ăn thịt đông lắm phải không? Tôi sẽ làm riêng cho Amy hai hộp mang ra Hà Nội ăn Tết nhé – Duy vừa xắt miếng cá hồi vừa nhìn Amy nháy mắt
- Tết thì không năm nào nhà tôi thiếu thịt đông đâu, anh không cần nhọc công vậy!
- Không có chi, nhờ Amy tôi mới có thể giảm cân, cảm ơn bao nhiêu cũng không hết.
- À, phải rồi, anh đã gặp cô gái anh yêu chưa? Nhìn anh bây giờ đẹp trai hơn nhiều đấy, chắc bắt đầu tán nàng là được rồi.
- Tôi vẫn chưa tự tin lắm – Duy lắc đầu, lè lưỡi.
- Có gì mà không tự tin? Anh đẹp trai, nấu ăn ngon, biết làm người khác cười. Vậy là đủ rồi! Tin tôi đi, dù có là Vương Ngữ Yên hay không, cô gái nào cũng mong được gặp Đoàn Dự cả.
Duy bật cười ha hả. Amy cũng cười theo. Cô chẳng biết mặt mũi Vương Ngữ Yên với Đoàn Dự tròn méo thế nào nhưng chắc hẳn họ rất đẹp đôi. Tình yêu mà, chỉ cần luôn nghĩ cho nhau thì kiểu gì mà chẳng đẹp.
***
Buổi sáng ngày 28 Tết, Amy sửa soạn hành lý ra sân bay. Tối hôm trước, Richard đã lên đường sang Dubai và nhắn tin tạm biệt cô, bảo rằng anh vẫn yêu cô và mong cô trả lời điện thoại của anh, nhưng Amy không nhắn lại. Cô cảm thấy mình đã dành quá nhiều thời gian cho một người đàn ông không thật sự cần có mình trong cuộc đời anh ta và cô biết mình nên dừng lại. “Đã bảo mà, Vương Ngữ Yên thì phải yêu Đoàn Dự, chứ ai lại yêu Mộ Dung Phục bao giờ?”, cô bạn đồng nghiệp trêu Amy khi biết chuyện hai người và hứa sau Tết sẽ cho cô mượn bộ phim ấy để xem.
Chiếc taxi bắt đầu lăn bánh, Amy khoan thai ngắm nhìn những tàn cây xanh đan ánh nắng lấp lánh yên bình lướt qua mắt mình. Giờ này, ngoài Hà Nội chắc lạnh lắm rồi, cô sẽ tha hồ khoác áo măng-tô, đội mũ len, đi giày bốt và tưởng tượng mình đang ở Paris. Đang nghĩ vẩn vơ, Amy giật mình vì tiếng tài xế gọi: “Cô ơi, hình như anh chàng kia đang đuổi theo xe chúng ta. Người quen của cô hả?”. Amy vội quay nhìn lại phía sau và ngạc nhiên khi thấy Duy đang chạy xe đạp đuổi theo cô. Amy vội bảo tài xế tấp vào lề. Cô bước xuống taxi cũng vừa lúc Duy đạp xe tới, mặt mũi đỏ gay và nhễ nhại mồ hôi.
- Taxi chạy nhanh quá, chạy theo muốn hụt hơi. Cũng may mà bình thường Amy bắt tôi chạy xe đạp, không thôi chắc đuối rồi! – Duy vừa nói vừa thở gấp.
- Có chuyện gì hả, sao anh chạy theo tôi vậy? – Amy lo lắng.
- Không có gì, tôi biết Amy hôm nay ra Hà Nội nên mang quà Tết đến cho cô thôi. Amy xem nè!
Duy rút từ túi giấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, đựng đầy những sợi mứt màu vàng óng ánh, đẹp như những tia nắng mặt trời. Duy mở nắp lọ, mùi quýt thơm ngát tỏa ra, vấn vương cả vào mái tóc Amy.
- Mứt quýt à? – Amy thích thú hỏi
- Đúng rồi, hoàn toàn không đường nhé, chỉ có vỏ quýt và mật ong thôi. Món mới, tôi thử nghiệm mãi mới được đó.
- Thế ăn vào có làm sao không?
- Có, sẽ ngất vì quá ngon.
Amy bật cười. Duy cũng cười khoe hai “hạt gạo” duyên hết sức của anh chàng. Đặt lại lọ mứt quýt vào túi giấy, Duy đưa túi cho Amy rồi hối cô mau lên xe ra sân bay cho kịp. Taxi lăn bánh rồi, quay lại phía sau, Amy vẫn thấy Duy đứng nhìn theo và vẫy tay rối rít.
Bóng Duy khuất rồi, Amy mới lấy lọ mứt quýt ra ngắm nghía và ngạc nhiên khi nhìn thấy trên nắp lọ có khắc chữ. Nghiêng lọ vào ánh nắng để nhìn rõ hơn, Amy không khỏi bật cười khi đọc dòng chữ khắc: “Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự yêu em”. Dù biết không ai nhìn thấy nhưng hai má cô vẫn đỏ hồng lên.
Vừa lúc ấy, điện thoại Amy báo có tin nhắn. Là của Duy, anh viết: “Amy, anh yêu em ngay từ lần đầu tiên em bước vào Lá Sả. Anh không cần giảm cân, anh chỉ cần được gặp em mỗi tuần vào ngày khám dinh dưỡng là anh vui rồi. Em bảo anh bây giờ đã đủ ổn để đi tán người anh yêu nên từ giờ, anh sẽ chính thức theo đuổi em. Yêu em nhiều lắm, Amy! Ăn Tết vui vẻ nhé, hẹn gặp em khi mùa xuân trở lại”.
Đọc tin nhắn của Duy, cảm giác lâng lâng và xao xuyến làm hai má Amy càng ửng hồng hơn. Amy nhìn ra ngoài cửa kính xe, những sắc màu rực rỡ trên phố làm Amy cảm giác như mùa xuân đang chạy theo để ôm lấy cô vào lòng. Bất giác, cô mỉm cười hạnh phúc.
-----
Vui lòng ghi nguồn nếu trích dẫn, hoặc bạn có thể share.
#caobaovy ... See MoreSee Less