Năm 20 tuổi, mình rất yêu bố mẹ và luôn nghĩ đủ cách để thể hiện tình yêu của mình dành cho bố mẹ: chăm học này, ủi đồ này, ngoan ngoãn đi chơi về sớm này, không cãi lời này…
Giờ 30 tuổi, mình rất yêu bố mẹ và thể hiện tình yêu bằng cách: tự chủ về kinh tế và thỉnh thoảng biếu tiền bố mẹ, cố dành thời gian mỗi cuối tuần vui vầy với ông bà, không còn răm rắp nghe lời nữa nhưng luôn chia sẻ và lắng nghe lời khuyên từ ông bà và quan trọng nhất là phải giữ cho mình vui vẻ. Mình đã làm mẹ nên mình hiểu rằng khi mình vui, bố mẹ cũng sẽ vui.
Năm 20 tuổi, mình tin rằng mình có thể tìm được người đàn ông yêu mình vô điều kiện và yêu mình mãi mãi. Sau đó 3 năm, mình gặp được một người đàn ông mà mình tin “Đúng là anh ấy!”. Và mình đã kết hôn với anh ta.
Giờ 30 tuổi, mình hiểu rằng sẽ chẳng có người đàn ông nào yêu mình vô điều kiện và mãi mãi, ngoại trừ bố mình. Hôn nhân của mình như con thuyền chòng chành giữa biển, tuy chưa chìm nhưng cũng hiếm khi yên ả. Nhưng may quá, mình vẫn tin vào tình yêu. Mình tin rằng chỉ cần yêu nhau và nỗ lực hết sức, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Và mình cũng tin rằng, nếu lỡ tình yêu này mất đi, mình hoàn toàn có thể tìm thấy một tình yêu khác làm cho mình hạnh phúc ngất ngây như mình đã từng.
Năm 20 tuổi, mục tiêu lớn nhất của đời mình là có một gia đình hạnh phúc và mình sẽ cho những đứa con của mình một tuổi thơ hạnh phúc như bố mẹ đã cho mình vậy.
Giờ 30 tuổi, mục tiêu lớn nhất của đời mình vẫn là xây dựng và duy trì một gia đình hạnh phúc và mình vẫn luôn làm hết sức để mang đến cho con một tuổi thơ hạnh phúc nhất trong khả năng của mình. Nhưng thành thật mà nói mình chưa có cảm giác an toàn về gia đình của mình hiện tại nên mình sẽ học cách đối diện với thực tế và dạy con mình hiểu rằng: có rất nhiều cách để có một tuổi thơ hạnh phúc, cho dù nó không theo khuôn mẫu bình thường.
Năm 20 tuổi, mình rất thích tiền và vẽ ra rất nhiều kế hoạch lớn lao khi mình có đủ tiền.
Giờ 30 tuổi, mình vẫn rất thích tiền và vẽ ra rất nhiều kế hoạch lớn lao khi mình có đủ tiền. Nhưng mình không còn ảo tưởng nữa. Mình biết giới hạn của mình. Mình vẫn có thể kiếm tiền nhiều hơn bây giờ nhưng mình sẽ phải bù đầu bù cổ, làm đến kiệt sức và không còn thời gian dành cho những người mình yêu thương. Tiếc làm sao nhưng vì mình không nghiện việc, cũng không nghiện tiền (chỉ thích thôi) nên mình hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Mọi thứ vừa đủ để mình cảm thấy hạnh phúc, khỏe mạnh và phấn đấu đạt từng mục tiêu step by step.
Năm 20 tuổi, mình mi nhon, rạng rỡ ngời ngời, nhiều trai theo đuổi. Mình rất tự tin và tự hào về bản thân mình.
Giờ 30 tuổi, mình không còn mi nhon và không còn nhiều trai theo nữa. Nhưng mình vẫn rạng rỡ, hay cười, tự tin và tự hào về bản thân mình. Một người chị của mình chia sẻ trên FB thế này: “Trước tuổi 30, tướng mạo của con người là do cha mẹ ban tặng. Sau 30 là do tự người đó tạo nên. Tướng do tâm sinh. Khí chất, phong độ và sự từng trải của con người đều là kết quả của sự trải nghiệm tự thân”. Mình tạo nên phong thái của chính mình và mình hài lòng với mình hiện tại.
Năm 20 tuổi, mình không lo nghĩ nhiều, chỉ thỉnh thoảng tương tư hoặc thất tình nên nhìn chung lúc nào cũng vui.
Giờ 30 tuổi, mình suy nghĩ và lo toan nhiều nhưng mình học được rằng: “Sống là phải vui” nên mình luôn luôn mỉm cười, luôn luôn lạc quan và mạnh mẽ. Sống là phải vui!
Và đây là những mục tiêu mình đặt ra cho năm 30 tuổi:
– Xây được ngôi nhà tươm tất cho con gái yêu (đang xây – mục tiêu này kéo dài từ sinh nhật năm ngoái đến năm nay mới làm được)
– Ổn định công việc và nỗ lực làm thật tốt (bữa giờ nhảy việc như tôm – trích lời một người bạn)
– Giảm cân (không phải vì đẹp mà vì sức khỏe – đây cũng là một điểm khác biệt giữa 20 và 30)
– Ra mắt quyển sách thứ hai (cái này là mong mỏi lắm nè, thời gian ơi là thời gian, sao mày cứ biến đi đâu, hic hic…)
Và mục tiêu cuối cùng là lời chúc của một chị bạn trong sinh nhật năm ngoái mà mình vẫn thích đến giờ này: Wish you to be you 4ever!