Bánh Táo

Tôi là một cô gái không đẹp nhưng trông cũng dễ thương, mọi người thường bảo thế. Tôi thích ăn bánh táo, mọi người thường gọi tôi là Bánh Táo. Tôi thích táo & thích cả một anh chàng khóa trên, tôi thường gọi anh ấy là Rượu Táo.

Rượu Táo hơn tôi 3 tuổi, vừa đẹp trai, vừa hát hay, vừa học giỏi nên chẳng lạ gì khi con gái trong trường thích anh ấy rất nhiều. Tôi cũng thích anh nhưng tôi biết để anh chú ý đến tôi không phải chuyện dễ dàng. Tôi chỉ biết lén nhìn Rượu Táo từ xa và rút ruột tâm sự với cô bạn thân cùng lớp. Trời xui đất khiến thế nào, cô ấy viết hộ tôi lá thư gửi cho Rượu Táo. Nỗi tức giận như muốn bốc khói lên đầu nhanh chóng chuyển sang lòng biết ơn vô hạn khi Rượu Táo hẹn gặp tôi dưới sân trường và hẹn luôn một buổi ăn tối lãng mạn ở một quán ăn cũng lãng mạn không kém. Tôi đồng ý cuộc hẹn mà chỉ suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.

Sáng thứ bảy, tôi cùng cô bạn ríu rít sửa soạn cho cuộc hẹn buổi tối. Một chiếc đầm trắng, đôi giày và chiếc xắc tay cùng tông, thêm ti tí màu sơn hồng lên những ngón tay be bé. Cô bạn xuýt xoa : “Bà tuyệt quá!” làm tôi phỗng cả mũi. Đúng 7 giờ tối, tôi có mặt trước quán ăn được trang trí như một lâu đài với những ngọn tháp cách điệu trắng toát, hàng rào sơn trắng điểm hoa hồng đỏ và ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những ô cửa sổ cũng trắng nốt. Rượu Táo nói anh đã đặt chỗ trước nên tôi điềm nhiên đi vào và hỏi người tiếp tân bàn đặt tên anh. Người phục vụ đưa tôi đến một chiếc bàn tròn sát cửa sổ. “Góc ngồi tuyệt đấy !” – tôi lẩm bẩm & ngồi xuống một cách thích thú. Chỉ dăm phút nữa thôi, Rượu Táo sẽ xuất hiện và chúng tôi sẽ bắt đầu một chuyện tình đẹp như cổ tích…

* * *

Bánh Phô Mai

– Nhưng Rượu Táo lại không xuất hiện. Có phải em định nói với anh thế không?

Tôi nháy mắt tinh nghịch nhìn cô gái như viên kẹo ngọt ngồi trước mặt. Tôi đã mắt tròn mắt dẹt khi người phục vụ nói bạn tôi đang ngồi chờ ở bàn và càng ngạc nhiên hơn khi người ngồi chờ là một cô gái lạ hoắc. Nhưng đến khi thấy mắt cô gái cũng mở to không kém thì tôi biết chắc đây là một sự nhầm lẫn. Nhưng ngay cả sự nhầm lẫn đôi khi cũng mang lại điều thú vị nào đó.

– Không phải Rượu Táo không đến, có lẽ em đến nhầm quán thôi ! – Cô gái chống chế.

Không có hai quán ăn nào trùng tên và trùng cả địa chỉ để người ta có thể đến nhầm. Tất nhiên là vậy nhưng nếu bây giờ nói thế với cô gái ngồi trước mặt thì tôi không thể. Anh chàng nào đó trùng tên với tôi sao có thể đối xử như thế với một cô gái nhỉ ?

– Bây giờ em không gặp được Rượu Táo nhưng đằng nào cũng đã đến đây rồi, hay là ở lại dùng bữa với anh luôn nhé, anh mời ! – Tôi đề nghị khi thấy mắt cô gái bắt đầu ươn ướt.

Cô gái im lặng suy nghĩ rồi rụt rè:
– Nhưng lỡ bạn anh đến thì sao?
– Anh đến ăn có một mình thôi.
– Thật à? Ăn một mình không buồn sao?
– Chính vì buồn nên anh mới mời em ở lại ăn với anh đây!

Cô gái mỉm cười thay cho lời đồng ý. Và tôi suýt đánh rơi muỗng. Tôi từng nghe nói người ta có thể yêu say đắm ai đó chỉ vì một nụ cười nhưng liệu suýt đánh rơi muỗng có phải là dấu hiệu đầu tiên của yêu say đắm không nhỉ?

– Có ai gọi anh là Bánh Phô Mai bao giờ chưa ? – Cô gái hỏi khi chúng tôi đang dùng món tráng miệng. Cô gái ăn một cái bánh táo còn tôi ăn một cái bánh phô mai.

– Sao em hỏi vậy ? – Tôi ngạc nhiên
– Vì em hay ăn bánh táo nên mọi người thường gọi em là Bánh Táo.
– Vậy à ? – Tôi bật cười – Vậy thì anh cũng sẽ gọi em là Bánh Táo, còn em từ nay gọi anh là Bánh Phô Mai nhé !

Cô gái lại mỉm cười. Lần này, tôi nghe tim mình đập mạnh.

– Khi nào thèm ăn bánh táo cứ gọi anh nhé! Anh sẽ đãi em! – Tôi đưa số điện thoại cho Bánh Táo khi chúng tôi cùng bước ra cửa.
– Cũng được. Và em sẽ đãi lại anh bánh phô mai.

Chúng tôi đã quen nhau như thế đấy.

* * *

Bánh Phô Mai

– Gọi là Rượu Táo vì anh ta thích uống rượu táo à? – Tôi vừa cho vào miệng một tọng bánh phô mai vừa tò mò hỏi.

– Không, chỉ vì Bánh Táo và Rượu Táo nghe có vẻ như một cặp. Chỉ có em thầm gọi anh ấy như thế thôi, thậm chí anh ấy còn không biết mình có cái tên Rượu Táo trên đời. – Bánh Táo vừa nhóp nhép chiếc miệng xinh xinh vừa trả lời liến thoắng.

Ảnh: Toa Heftiba
Ảnh: Toa Heftiba

– Em còn thích anh ấy không ? – Tôi thăm dò.
– Chẳng nhẽ anh nghĩ em có thể tiếp tục thích một người như thế à ? – Bánh Táo cong môi.
– Thật sự hôm đó anh đã biết là Rượu Táo cố tình không đến. – Tôi nói một cách rụt rè.
– Em cũng biết, em có gọi điện cho anh ấy ngay khi đến quán nhưng anh ấy không nghe máy. – Bánh Táo gật gù rồi đột ngột quay sang hỏi tôi:

– Anh mấy tuổi nhỉ ?.
– Có quan trọng không ? Anh luôn có một đôi vai sẵn sàng cho em tựa vào khóc, như vậy chưa đủ để gọi là anh sao ?
– Em sẽ không hỏi câu này nữa vì chắc chắn anh nhỏ tuổi hơn em – Bánh Táo gật gù.

Tôi giật mình nhưng vẫn làm mặt tỉnh cắm cúi ăn bánh. Bánh Táo đột ngột (lại đột ngột !) xắn muỗng vào phần bánh phô mai của tôi đưa lên miệng mút:

– Có nhiều người hay ăn bánh táo & bánh phô mai cùng lúc. Công nhận ngon nhỉ! Đền lại anh này !

Vừa nói Bánh Táo vừa xắn muỗng bánh bên đĩa mình đưa tôi. Tôi nhìn vào mắt em, tự hỏi liệu sau khi Bánh Táo biết rằng tôi kém em ba tuổi, em có còn thích những buổi hẹn hò thế này nữa không?

Tối hôm ấy, khi rời khỏi nhà hàng, Bánh Táo chợt quay sang nhìn tôi thật lâu và bảo: “Em sẽ luôn gọi anh là anh nhé, bất kể tuổi tác chúng ta có thế nào!”. Và em quay đi. Còn tôi phải cố kềm lắm để không chạy theo sau và kéo em vào lòng.

* * *

Bánh Táo

Ngày 1.
Gặp một anh chàng Bánh Phô Mai kỳ lạ. Tôi không chắc mình đã cảm thấy như thế này với Rượu Táo bao giờ chưa nhưng cảm giác của tôi bây giờ cũng kỳ lạ như anh chàng đó vậy, vừa ấm áp vừa gần gũi lại vừa rất xa. Xa đến nỗi tuy ngồi đối diện nhau & ngay cả khi cầm trên tay số điện thoại của anh, tôi vẫn không chắc mình có còn gặp lại anh ấy nữa không.

Ngày 1 + n.
Tôi vừa nhắn tin thông báo mình tìm được việc làm cho Bánh Phô Mai vừa nghe tiếng cô bạn thân léo nhéo: “Có yêu không mà nhiệt tình thế? Vừa có tin mừng đã báo ngay”. Tôi cũng tự hỏi mình như thế nhiều lần nhưng câu trả lời lúc nào cũng như một đám mây bềnh bồng không rõ hình hài và màu sắc. Tôi chỉ biết cứ có chuyện gì xảy ra, dù vui dù buồn, tôi đều lập tức tìm Bánh Phô Mai để kể, để khóc, để được anh dỗ ngọt và chia sẻ. Yêu chăng? Hay là nhiều lúc người ta chỉ cần một bờ vai để tựa?

Ngày 1 + n + m.
Bánh Phô Mai sang Mỹ du học. Bất ngờ & ngỡ ngàng như cái ngày chúng tôi gặp nhau ở nhà hàng lâu đài trắng toát. Một cái siết tay, một nụ hôn vào mắt, & đi… Tôi bật khóc trên đường từ sân bay về nhà, chợt nhận ra mình cần anh hơn một bờ vai rất nhiều.

Ảnh: Toa Heftiba
Ảnh: Toa Heftiba

Ngày 1 + n + m + x.
Tôi một mình đến quán ăn quen thuộc, gọi một đĩa bánh phô mai và bánh táo ăn chung. Mọi người vẫn gọi tôi là Bánh Táo nhưng tôi chỉ thèm được nghe một người gọi. Khi sắp không kềm nổi những giọt nước mắt của mình, tôi bỗng nghe chuông điện thoại reo. Là Bánh Phô Mai. Anh đã đến Mỹ. Sau vài câu hỏi thăm, anh đột ngột hỏi:

– Em đang ở nơi hẹn hò quen thuộc của mình à?

– Sao anh biết?

– Vì anh biết em sẽ nhớ anh.

Tôi im lặng, mắt đã bắt đầu ươn ướt. Bánh Phô Mai lại hỏi:

– Em có biết tại sao trái tim tượng trưng cho tình yêu không, Bánh Táo?

– Tại sao thế ? – Tôi cố giữ giọng bình thường.

– Ngày xửa ngày xưa, khi thế giới này còn là một tiệm bánh khổng lồ, nó rộng đến nỗi những chiếc bánh nằm ở ngăn kệ bên này sẽ không bao giờ thấy được những chiếc bánh nằm ở ngăn kệ bên kia. Một ngày nọ, có một chiếc bánh phô mai ở ngăn kệ bên này thầm yêu một chiếc bánh táo ở ngăn kệ bên kia. Thế là hai chiếc bánh bắt đầu vượt qua rất nhiều những ngăn kệ cao ngất, những chuột, gián lúc nào cũng nhăm nhe ngoạm lấy & cả những chiếc bánh khác luôn miệng rủ vào ở chung & còn rất nhiều, rất nhiều những khó khăn khác để có thể gặp nhau. Vì vượt qua rất nhiều trở ngại nên đến khi gặp nhau, cả bánh táo & bánh phô mai đều ít nhiều bị sứt mẻ đi & không còn đẹp như lúc mới ra lò. Nhưng khi hai chiếc bánh tiến lại gần nhau thì những chỗ sứt mẻ tưởng chừng như xấu xí lại ráp với nhau vừa khít thành một hình tựa như hình trái tim. Vì thế, từ đó về sau, trái tim được xem là tượng trưng cho tình yêu… Em có hiểu anh muốn nói gì không, Bánh Táo ?

Nước mắt tôi bắt đầu chảy. Nghe tiếng tôi khóc, anh im lặng hồi lâu rồi khẽ nói :
– Anh chỉ thấy có mỗi mình em ăn bánh phô mai kèm với bánh táo. Chẳng lẽ không phải vì có một chiếc bánh táo luôn muốn ở gần một chiếc bánh phô mai hay sao? Chờ anh về nhé, Bánh Táo! Bất kể có trở ngại thế nào, nhất định mình sẽ gặp lại nhau.

Sau một nụ hôn gió vào điện thoại, tôi cúp máy và nhìn đĩa bánh trước mắt mình. Chẳng biết tự bao giờ, chiếc nĩa trên tay tôi đã xắn chúng thành hai nửa trái tim hoàn chỉnh, tựa như lời hẹn ước tôi vừa được nhắn gửi. “Nhất định sẽ gặp lại”, tôi thì thầm và nghe hương vị của bánh tan trên đầu lưỡi mình ngọt hơn bao giờ hết.

TPHCM 11.04.05

CAO BẢO VY

 

5 Responses

  1. CAO BẢO VY
    14:05 29-10-2006
    Troi, chi xoa comment cua e bao gio? Ma ddung la no mat rui. Ky vay ne! :(( Ko hieu nua, em kiem gap gap cai link chui HHT rui offline c nghen ;D

  2. thoailien
    17:53 23-10-2006
    hì hì hùi đó chị có gởi cái bản gốc nì cho em đọc, giờ đọc lại vẫn thấy cute 😀 còn thấy động đậy gì ko chị 😛

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

What is 2 * 3?