Mỵ
Chiều nay, tôi với bé Thỏ ra biển chơi. Thời tiết trời tháng Ba như cô con gái đang độ xuân thì, căng tràn mây mẩy. Nắng vàng chói chang hắt xuống mặt biển lặng sóng, làm thành vô số tia sáng lấp lánh như những viên kim cương. Từ trên bãi cát nhìn xuống, biển như tấm thảm màu ngọc lam tuyệt đẹp.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy biển Côn Đảo, anh đã nói như reo: “Trời ơi, sao mà đẹp dữ vậy nè?”. Nhìn vẻ mặt anh khi ấy, tôi không khỏi phì cười. Tôi sinh ra ở Côn Đảo, lớn lên ở Côn Đảo nên đã quen với sóng biển. Không có anh nhắc, chắc tôi cũng quên mất biển quê mình đẹp đến thế nào.
Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa mơn man bàn chân trên cát. Bãi cát mềm và ấm như bàn tay anh dịu dàng vỗ về. Gió biển lồng lộng thổi tóc tôi tung bay. Trong những ngày ngắn ngủi của mùa hè hai năm trước, anh đã luồn tay vào tóc tôi và thì thầm: “Em đẹp như nàng tiên cá”. Tôi không biết nàng tiên cá thật có đẹp như trong phim hoạt hình của Walt Disney không nhưng tôi chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ giống nàng tiên cá hơn lúc này.
Bây giờ, thay cho tay anh là bàn tay mũm mĩm và bé xíu của bé Thỏ. Thỏ cũng bắt chước anh luồn tay vào tóc tôi nhưng không thì thầm mà cười nắc nẻ: “Chị đang nhớ anh Thông phải không?”. Tôi cười buồn, ước gì tôi có thể quên gương mặt anh, dù chỉ trong ít phút.
Thông.
Giam mình trong căn phòng nóng bức vỏn vẹn 10 mét vuông, tôi có cảm giác mình đang bị ánh nắng xuyên từ mái tôn nung chảy. Đài FM vừa thông báo nhiệt độ của trời Sài Gòn vào khoảng 32 độ C. Chiếc quạt nhỏ đặt ngang mặt tôi đang chạy hết công suất nhưng chỉ phà được những ngọn gió yếu ớt và nóng bức không kém.
Nằm giữa lò thiêu này, tôi chợt nhớ nắng trời Côn Đảo quay quắt, nhớ những cơn gió biển lồng lộng và màu nước biển ngọc lam. Tôi nhớ em, cô gái nhỏ nhắn, tóc dài, làn da ngăm ngăm, chân thật và bình dị như xứ đảo ấy vậy.
Cũng đã hơn hai năm rồi, tôi không gặp em, cũng không quay lại Côn Đảo. Ngày tôi đi, em với bé Thỏ đèo nhau đến sân bay. Bé Thỏ líu lo: “Anh Thông nhớ về thăm em nhé”, còn em chỉ im lặng, ngước đôi mắt to tròn đỏ hoe nhìn tôi. Giá như lúc đó, tôi có thể ôm em một cái thật chặt và nói với em rằng tôi yêu em biết bao nhiêu.
Tôi trở mình và hít một hơi dài. Mùi ẩm thấp của căn phòng chật chội làm tôi hắt hơi liên tục. Bất chợt, tôi nhớ mùi tóc em. Tóc em không thơm mùi bồ kết như văn chương hay tả mà mằn mặn mùi muối biển. Mùi hương đặc trưng ấy đã theo chân tôi từ mùa hè ấy đến tận bây giờ.
Mỵ.
Trước đây, mỗi khi nhìn thấy tôi ngồi thẫn thờ dưới gốc cây bàng trước nhà, mẹ lại thở dài. Bà hay bảo: “Nó là con trai Sài Gòn, lại là hướng dẫn viên du lịch, chân đi chứ có yên bao giờ. Con chờ nó làm chi cho khổ?”. Còn bây giờ, tôi vẫn ngồi đó, dưới tán cây bàng nhưng lời của mẹ đã khác: “Hay con cứ nói thật với nó, biết đâu nó yêu con thật lòng?”. Những từ cuối của bà hay vỡ ra thành tiếng nấc nghẹn.
Tôi biết, trước kia mẹ không thích anh vì sợ anh sẽ mang con gái của bà đi mất. Nhưng bây giờ, bà chỉ muốn anh mang tôi đi, rời xa nơi này để tìm hạnh phúc mới. Âu cũng là tấm lòng người mẹ, dẫu thế nào, mẹ vẫn mong cuộc sống của tôi được yên bình.
Tôi ngước mắt nhìn lên tán cây bàng xanh mát. Anh hay nói cây bàng ở Sài Gòn không cao và lá không to như thế này. Cây bàng Côn Đảo khỏe quá nên hạt cây bàng mới ngon. Mỗi khi tôi ngồi đập vỏ bàng lấy hạt, anh cũng làm theo. Hai đứa đập hết ba bao to mới gom được nửa ký hạt bàng, cho vào chiếc hũ nhỏ. Khi tôi rang muối làm hạt bàng mặn, anh cũng ngào đường làm hạt bàng ngọt. Mỗi khi tôi mang hạt bàng ra chợ bán, anh cũng đi theo. Vốn mồm năm miệng mười, anh chào hàng dẻo quẹo làm các du khách nữ cười ngất.
Bán hết hàng về sớm nhưng sao tôi chẳng thấy vui, lòng cứ buồn buồn. Không biết câu nói: “Anh chỉ thích hạt bàng Côn Đảo, không thích thứ gì khác” của anh có được xem như một lời đính ước không? Một tháng ngăn ngủi ở Côn Đảo có đủ thúc giục anh quay lại xứ biển nghèo nàn này?
Cũng ở dưới tán cây bàng, trong những buổi chiều lộng gió, anh và tôi bắc hai chiếc ghế ngồi hướng ra biển. Anh say sưa kể tôi nghe mình thích những chuyến hành trình đến thế nào. Anh thích đi nhiều nơi, khám phá nhiều thứ, tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau. Chỉ vài tháng nữa thôi, sau khi kết thúc đợt thực tập và hoàn thành bài tốt nghiệp, anh sẽ chính thức trở thành hướng dẫn viên du lịch như mơ ước của anh ngày còn bé.
“Sao anh lại chọn Côn Đảo làm nơi thực tập?”, tôi đã hỏi anh cắc cớ như thế. Anh hóm hỉnh trả lời: “Thứ nhất, vì anh thích biển. Thứ hai, vì anh thích đảo. Thứ ba, vì anh thích em”. Đỏ mặt, tôi đấm lưng anh thùm thụp và chỉ ngừng tay khi anh kể thật. Hóa ra, bố của anh từng là lính đảo công tác ở đây. Mỗi chuyến về thăm nhà, ông kể anh nghe rất nhiều về màu biển ngọc lam, loài rùa biển quý hiếm, hạt bàng đặc sản và những rặn san hô đẹp lung linh. Những lời bố kể theo anh vào cả giấc ngủ nên đến tận bây giờ, dù bố đã về hưu, anh vẫn muốn đến Côn Đảo để tận mắt thấy giấc mơ của mình khi còn bé.
Nghe anh kể, tôi buột miệng: “Thấy Côn Đảo rồi, anh có chê Côn Đảo nghèo không? Anh có trở lại nữa không?”. Anh nhìn tôi thật hiền: “Côn Đảo có núi, có biển, có đặc sản. Anh không thấy Côn Đảo nghèo em à. Chắc chắn anh sẽ trở lại mà”.
…………………………………………………………………………………………….
Để đọc trọn vẹn truyện ngắn này, bạn có thể tìm mua cuốn Nghe sô-cô-la kể chuyện tình của Cao Bảo Vy.