Hoa quen anh trên một diễn đàn dành cho sinh viên. Anh đẹp trai, lịch lãm, có học thức và giàu có. Hoa bé bỏng, trẻ con và xinh xắn như một cô búp bê. Lần đầu gặp nhau, anh tặng Hoa một chậu hoa sen đá màu trắng phơn phớt hồng. Chiều hôm đó trời mưa lất phất, họ nắm tay nhau đi dạo dọc đường Đồng Khởi. Anh bình yên và vững chãi. Hoa líu lo như chú chim non, vừa mút kem vừa kể anh nghe đủ chuyện trên trời dưới đất.
Mười lăm ngày sau, Hoa khóc như mưa ở sân bay. Anh ôm cô thật chặt, thì thầm: “Hè năm sau anh sẽ về thăm em. Anh hứa mà”. Hoa vẫn khóc. Anh dùng dằng mãi ở cổng check-in đến suýt trễ chuyến bay. Họ thắm thiết cứ như thể không phải yêu nhau mười lăm ngày mà là mười lăm năm.
***
Đó là chuyện của tám năm trước. Ấy thế mà bây giờ ngồi nghĩ lại, Hoa vẫn nhớ rõ từng chi tiết đến nao lòng. Màu áo xanh kẻ ca-rô của anh ngày hôm ấy, chiếc kẹp mái đính đá pha lê đủ màu anh cài lên mái tóc cô, giọng nói đầy âu yếm: “Nhỏ xíu anh thương” anh nhái theo câu slogan của một hãng điện thoại nổi tiếng lúc bấy giờ… tất cả đều rõ mồn một như chỉ mới hôm qua. Mười lăm ngày ấy, không một khoảnh khắc nào cô quên. Cô vẫn hay đùa với Hạnh: “Đó là mười lăm ngày ở thiên đường”. Hạnh cũng trêu: “Thế sáu năm ở với ông Quân là dưới địa ngục à?”. Hoa cười: “Không, ở trần gian”. Hạnh thở dài: “Có khi nào ngược lại mà bà chưa nhận ra không?”.
Hoa im lặng, thật khó giải thích cho Hạnh hiểu cô yêu anh nhiều đến thế nào. Ngay từ khi chạm mắt lần đầu, cô đã biết trái tim mình thuộc về anh. Cách anh nói, đuôi mắt anh cười, vết thô ráp trên bàn tay anh khi chạm vào làn da mềm mịn của cô… tất cả đều tỏa ra một sức cuốn hút kỳ lạ. Ở bên anh, Hoa luôn có cảm giác lâng lâng như thể chú chim non lần đầu đập cánh và choáng ngợp giữa không gian bao la. Còn anh bảo, ở bên Hoa, anh cảm thấy thật bình yên.
Vậy mà tất cả những yêu thương ấy vẫn không thể giữ anh ở bên Hoa lâu hơn. Anh là một Việt kiều Mỹ, chỉ tạt về Việt Nam thăm Hoa trong mười lăm ngày nhân chuyến công tác rồi lại phải bay sang Utah. Cả anh và Hoa đều ngỡ họ chỉ phải xa nhau trong ba tháng thôi, rồi họ sẽ lại gặp nhau vào dịp hè. Anh sẽ đưa Hoa về Đà Nẵng, quê của anh. Họ sẽ cùng đi dạo trên bãi biển nhuộm vàng ánh hoàng hôn và đùa giỡn tung tăng trên sóng nước. Và còn nhiều, rất nhiều những điều khác họ hứa hẹn cùng nhau. Thế nhưng, chưa đầy hai mươi tiếng đồng hồ sau đó, tất cả đều vỡ tan như bong bóng xà phòng. Chuyến xe đưa anh từ sân bay về nhà đã gặp tai nạn trên đường cao tốc. Hoa mãi mãi không còn cơ hội nghe anh thì thầm bên tai: “Nhỏ xíu anh thương…”.
Những ngày sau đó trong ký ức của Hoa rất mơ hồ. Cô chỉ nhớ mang máng mình đã khóc vật vã và gần như ốm liệt giường. Có vẻ như bộ não của Hoa đã tự động làm giúp chủ mình một công việc khó khăn: quên sạch tất cả, trừ mười lăm ngày ở thiên đường. Hoa biết mãi mãi cô sẽ không quên được anh. Cô cũng sẽ chẳng bao giờ yêu ai say đắm như từng yêu anh, hạnh phúc ngập tràn như từng ở bên anh.
***
Thế nhưng, Hoa vẫn phải lấy chồng. Hoa lấy Quân vì không muốn bố mẹ cứ mãi lo lắng cho mình, vì cô dù sao cũng là một phụ nữ, cũng khao khát mái ấm gia đình như bất cứ ai. Và còn thêm một lý do mà chỉ riêng cô và Hạnh biết: Quân nhìn rất giống anh. Quân giống anh từ mái tóc húi cua, dáng người vạm vỡ đến làn da nâu khỏe khoắn và đuôi mắt biết cười. Hoa gặp Quân lần đầu tiên trong một quán cà-phê, hai năm sau ngày anh mất. Cuộc gặp gỡ cứ như là định mệnh.
Hôm ấy là sinh nhật Hoa. Nhớ anh, cô một mình ngồi xem lại kỷ vật và tìm thấy danh thiếp của một quán cà-phê tên “Tưởng Niệm”. Hoa chợt nhớ vào ngày cuối cùng ở thiên đường, trên đường ra sân bay, lúc dừng đèn đỏ, một cô bé đã ùa xuống đường phát danh thiếp này. Tên quán cà-phê quá đặc biệt nên anh hứa lần sau về Việt Nam, nhất định sẽ đưa Hoa đến đây. Ký ức tràn về khiến cô quyết định đến Tưởng Niệm một mình để mừng sinh nhật.
Khi Hoa đến, Quân đang đánh đàn cùng các người bạn trong nhóm nhạc. Cô sững người nhìn Quân trong chiếc áo sơ-mi trắng dài tay, quần âu đen, tai đeo khuyên bạc, lắc lư theo tiếng nhạc vui nhộn. Một đôi lần, Quân ngẩng lên và mỉm cười lơ đãng khiến tim Hoa như ngừng đập. Mười giờ tối, ban nhạc tan, Quân đeo chiếc đàn ngang vai, leo lên chiếc mô tô to uỳnh phóng vút đi. Hoa cũng phóng theo như cái máy.
Qua hết mấy đoạn đường, Quân phát hiện có người đuổi theo mình. Anh dừng phắt lại, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy hoa đỏ ngồi trên chiếc vespa trắng. Mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ bay bay trong gió. Quân sững người: “Ở đâu ra cô nàng dễ thương thế nhỉ?”.
Khi Quân đang lúng túng chưa biết phải làm gì, Hoa đột nhiên khóc nức nở. Quân hốt hoảng rời khỏi xe, đến lay vai Hoa: “Cô à, cô không sao chứ?”. Quân càng hỏi, Hoa càng khóc to hơn. Người đi đường trố mắt nhìn cả hai. Vài tiếng xầm xì vang lên: “Chắc lại giận dỗi gì người yêu đây!”, “Anh chàng này chắc họ Sở nên làm người ta khóc, bộ dạng thế kia mà…”. Quân điên tiết tự nhủ: “Tự dưng mình xuống xe làm gì nhỉ?” rồi bực dọc quay đi. Thế nhưng, Hoa đột nhiên nắm tay anh lại và gục đầu vào vai anh. Hoa vẫn không ngừng khóc trong khi Quân cứ như Từ Hải chết đứng giữa trận tiền.
……………………………………………………………
Để đọc trọn vẹn truyện ngắn này, bạn có thể tìm mua cuốn Nghe sô-cô-la kể chuyện tình của Cao Bảo Vy.
đọc thấy tạo hình và nghề nghiệp của bạn Quân quen quen nha.. ;), hehe… mình thix!!!
Haha, dzui vì Đại Ca thích nhưng mà tui ko có ám chỉ gì vespa đâu ah nha, tình cờ trùng hợp ^^
ai veri lai lai kit :), Thanks Vy.
em đọc thấy cũng hay nhưng mà mootip trong truyện quen thuộc.
sao truyện bùn wa’ dzị chị…chị là “xong” òi hở….là 2 ngừi Quân và Hoa ko đến dc , ko happy lun hẻ chị….bùn
Mình cùng đợi tiếp phần 2 nha em 😀
Trong tình yêu thường nhìn thấy nhiều phép thử, có những phép thử đem lại sự nhìn nhận đúng đắn, có những phép thử cho kết quả sai lầm… Nhưng dù có là gì, một khi đã quyết định thực hiện phép thử, nghĩa là đã có những vết rạn nứt dù rất nhỏ nhoi…
Dù gì, một tình yêu thật sự sẽ không dễ mất đi. Thôi thì cứ để người đọc được tự do đến với một kết thúc như mình muốn, hoặc cánh cửa sau lưng Quân sẽ đóng mãi mãi và bỏ Hoa lại phía sau, hoặc một cô gái đang khẳng định “Mình yêu Quân thật sự và sẽ dành lại Quân bằng mọi giá” sẽ tự mở ra một cánh cửa mới tới một thiên đường mới nơi có một Quân-cũ và một Hoa-mới sẽ hạnh phúc bên nhau! ^_^
Quyết định vậy đi nhé 😀