Truyện ngắn đăng trên tạp chí Nữ Doanh Nhân số 61, năm 2013. Đây là bản truyện đầy đủ, thay vì bản shorten trên báo do giới hạn của diện tích layout.

Merry Christmas & Happy New Year cả nhà ^^

Một ngày giữa tháng 7-2013, Hạ và chồng chính thức ly hôn sau 5 năm chung sống. Ngày hôm đó, Hạ đăng lên Facebook của mình dòng status: “To be a single mom officially. My beautiful life, welcome you back!”. Mọi người nhảy vào hỏi han, an ủi, động viên, chúc mừng… đủ các thể loại. Hạ like tất cả comment nhưng tuyệt không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Chuyện giữa cô và Đông, dẫu sao cũng chẳng còn mới mẻ. Giờ đến lúc Hạ phải đứng lên, bỏ tất cả lại sau lưng và bắt đầu sắp xếp lại cuộc đời của mình và con gái.

Sau ly hôn khoảng 2 tháng, nhiều bạn bè hỏi vui Hạ có người yêu chưa. Hạ cười không trả lời, nhưng lúc ấy, cô cũng nghĩ đến Hoàng. Mối quan hệ giữa cô và Hoàng chính xác là một kiểu “friends with benefit”. Cô ly hôn chồng, anh ly hôn vợ nhưng hai người không yêu nhau và cũng không định sẽ rổ rá cạp lại. Họ là bạn bè, thích nói chuyện cùng nhau, thích chia sẻ cuộc sống, khá hợp nhau về sở thích lẫn tình dục, và chỉ đến thế. Cô không định đẩy mối quan hệ đi xa hơn, Hoàng cũng vậy. Chỉ là cả hai đều đang cô đơn, họ tìm đến nhau để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống lẫn những khao khát đè nén. Mối quan hệ giữa họ được giữ kín, lẽ dĩ nhiên, vì cả hai đều hiểu đến một lúc nào đó, mối quan hệ này sẽ trở lại thành một tình bạn bình thường.

“Vậy chứ Hạ không định yêu nữa sao?”, Quỳnh hay hỏi thế.

“Có chứ, nhưng tình yêu thì cũng như trời kêu ai nấy dạ, biết bao giờ trời gọi mình, cứ để tự nhiên vậy thôi!”, Hạ trả lời. Hạ biết Quỳnh không mấy tán đồng chuyện giữa cô và Hoàng. Với Quỳnh thì chuyện đó chẳng đi đến đâu và lại dễ gây nghiện, rồi thì “Làm sao mà Hạ quyết tâm tìm tình yêu mới khi có sẵn Hoàng ở đấy?”.

“Quyết tâm thì làm được gì, tình yêu mà, như chuyện giữa Hạ và Đông đấy, quyết tâm được đến đâu hả Quỳnh?”. Quỳnh nhún vai, thở dài. Hạ cũng lặng im, ngước mắt nhìn những vệt nước mưa rơi thành hình thù kỳ quái trên cánh cửa kính quán cà phê. Tình yêu thì ai chẳng cần nhưng rủi thay, nó lại là thứ phù phiếm và xa xôi quá đỗi.

 * * *

Giữa tháng 11, đường phố Sài Gòn đã bắt đầu vào không khí Giáng Sinh. Hạ cũng mang không khí ấy vào nhà mình bằng cách dựng một cây thông xanh rồi cùng bé Xíu treo lên vô số những quả châu lóng lánh. Hoàng cũng ghé qua, giúp Hạ treo dây đèn lên cây thông và gắn vòng nguyệt quế lên cánh cửa nhà. Cứ tối tối, bé Xíu lại vòi mẹ bật nhạc Giáng Sinh, tắt hết đèn, thắp nến và hai mẹ con cùng nhau nhảy múa trong giai điệu Jingle Bells rộn rã.

Và cũng trong một buổi tối như thế, Hạ đã gặp Sebastien. Nghe tiếng chuông cửa, Hạ ló đầu nhìn ra và trông thấy một anh chàng da trắng, mắt nâu, cái đầu bóng lưỡng đang mỉm cười nhìn mình. Anh ta nói bằng giọng tiếng Anh không chuẩn lắm: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi cô mua chiếc vòng nguyệt quế này ở đâu, trông nó đẹp và lạ quá!”. Hạ liếc nhìn chiếc vòng nguyệt quế được thắt bằng 7 chiếc cravat màu sắc khác nhau của mình và mỉm cười: “Đó là quà của một người bạn cũ mua về từ nước ngoài cách đây đã nhiều năm rồi!”.

“Tiếc quá nhỉ, tôi thấy nó đẹp quá nên cũng định mua một cái. Nhân tiện, tôi vừa mới chuyển đến đây và ở trên kia. Tên tôi là Sebastien”, anh chàng vừa nói vừa chỉ tay về phía đầu ngõ.

“Welcome anh!”, Hạ đáp xã giao, cô biết căn nhà đó chuyên cho thuê nhưng chưa bao giờ quan tâm đến các đời chủ nhân của nó.

“Cảm ơn cô, và… chúc Giáng sinh vui vẻ”

“Giáng sinh vui vẻ”

Lần thứ hai Hạ gặp Sebastien là sau đó vài ngày, trong một quán bar cũ kỹ. Hạ đến đó theo lời rủ rê của các đồng nghiệp và sững người khi nhìn thấy anh chàng hàng xóm “đâm hơi” của mình đang vừa đàn vừa gào rú trên cái sân khấu xây bằng gạch thô bé tẹo: “We can hardly stand the wait, please Christmas don’t be late”. Gọi là gào rú bởi vì anh ta nhại giọng y như thể 3 con sóc trong bộ phim hoạt hình “Alvin and the Chipmunks”. Cả quán bar đang phấn khích đứng lên hò hét và đập bàn. Các đồng nghiệp kéo tay Hạ ùa vào và cô bất giác cũng như mọi người, vừa nhún nhảy vừa đập bàn và hát theo anh chàng đầu trọc trên kia.

Hết nhạc, Sebastien nhường sân khấu lại cho người khác và chạy xuống chỗ Hạ rối rít hỏi: “Ủa, cô cũng đến đây chơi hả? Mình có duyên quá há! Tôi là nhạc công ở đây, khi nào cô rảnh cứ đến chơi. Mà cô tên gì nhỉ?”. Hạ ngớ người mất mấy giây trước sự vồn vã quá mức của anh chàng rồi mới ấp úng đáp lại: “À, tôi… tôi theo đồng nghiệp đến đây chơi, lần đầu tiên. Tôi tên Hạ, nghĩa là mùa hè”.

“À, Hạ… Summer… anh mời em một ly bia nhé!”. Và chẳng đợi Hạ trả lời, Sebastien đi ngay đến quầy gọi bia, bỏ mặc Hạ chịu trận trước những lời trêu chọc của đồng nghiệp. Họ đã quen nhau như thế.

Sebastien là một nhiếp ảnh gia và nhạc công tự do người Pháp nên giờ giấc khá thoải mái. Cứ cách vài ngày, anh chạy sang công ty Hạ để rủ cô đi ăn trưa. Buổi tối nào rảnh rỗi không phải đến quán bar, Sebastien mang đàn sang nhà Hạ cùng hát hò với hai mẹ con cô. Cũng có những khi bé Xíu sang nhà nội, Hạ ở nhà một mình nên rủ Sebastien cùng lên sân thượng nướng đồ ăn, uống rượu vang và bao giờ cũng vậy, anh luôn kết thúc bữa tiệc bằng câu nói: “Christmas don’t be late. Anh mong đến Giáng Sinh chết đi được”.

Vài ba lần, Sebastien tình cờ chạm mặt Hoàng ở nhà Hạ. Hai anh chàng lịch sự chào nhau nhưng trông có vẻ rất gượng gạo. Sebastien hỏi Hạ: “Hoàng là người yêu của em à?”. “Không, là bạn thôi”. Sebastien không hỏi nữa nhưng luôn tránh ở nhà Hạ lâu khi Hoàng cũng có ở đấy. Còn Hoàng, anh nhắn tin cho Hạ trên Skype: “Anh chàng Tây có vẻ thích em đấy, khi nào em cũng thích anh ta thì nói cho anh biết”. Hạ không trả lời Hoàng. Không chia sẻ quá nhiều về cảm xúc riêng tư gần như là một quy ước ngầm giữa họ rồi.

Thỉnh thoảng, Sebastien đi đâu đó vài ngày theo các dự án chụp ảnh của anh, bé Xíu lại níu tay hỏi Hạ: “Chú Sebastien đâu rồi mẹ? Con muốn nghe chú hát nhạc Giáng sinh giống con sóc í”. “Chú bận việc rồi, khi nào rảnh chú lại ghé”. Bé Xíu buồn bã đi bật nhạc Giáng sinh từ chiếc máy hát đĩa, còn Hạ cũng thấy lòng mình trống vắng lạ lùng.

Khoảng một tuần trước Giáng sinh, Sebastien nhắn tin cho Hạ: “Anh phải sang Thái Lan chụp ảnh và chắc sẽ đón Giáng sinh bên đó luôn. Xin lỗi vì không thể ăn mừng Noel với em và Xíu. Chúc hai mẹ con Giáng sinh vui vẻ nhé!”. Hạ nhắn tin trả lời như cái máy: “Giáng sinh vui vẻ” và ngồi thẫn thờ cả một buổi chiều. Cô đang mong đợi điều gì từ anh mà bỗng dung lại buồn như thế?

* * *

Buổi tối ngày 24-12, Hạ đón Giáng sinh bằng bữa tiệc nhỏ cùng với con gái bên nhà ngoại. Sáng 25, cô về nhà để chuẩn bị buổi chiều bắt xe lên Đà Lạt cùng Hoàng. Khi đến cổng nhà, Hạ ngạc nhiên thấy một hộp quà đặt ngay trước cửa. Trong hộp quà là một bức ảnh chụp Hạ đang ngồi uống cà phê trên chiếc bàn nhỏ trước hiên nhà và một cây thông được kết từ những chiếc cravat đủ sắc màu. Phía sau bức ảnh là những dòng chữ viết tay của Sebastien:

“Gửi Summer của anh,

Bức ảnh này anh chụp em vào một ngày giữa tháng 10, khi em đang ngồi uống cà phê và chẳng thèm nhìn ngò gì đến xung quanh cả. Anh dọn về đây cũng lâu lắm rồi, muốn làm quen em lâu lắm rồi nhưng nhìn em cứ lạnh băng, anh không biết mở lời thế nào cho đến khi em treo chiếc vòng nguyệt quế thắt bằng cravat lên cửa. Với anh thì nó chẳng lạ gì nhưng để làm quen em thì nó khá hữu ích.

Anh là một kẻ ưa tự do, chưa biết ngày mai thế nào. Anh cũng không biết quan hệ giữa em và Hoàng chính xác là gì. Anh chỉ biết một điều rằng ngay lúc này, anh yêu em và anh muốn hẹn hò nghiêm túc với em. Nếu em đồng ý, hãy treo cây thông anh tặng em lên cửa thay cho vòng nguyệt quế. Anh sẽ cố gắng thu xếp về với em trước đêm Giao thừa và sẽ gõ cửa nhà em khi thấy cây thông ở đó. Anh biết, khi ấy đã qua Giáng sinh rồi nhưng với anh, ngày nào có em thì ngày đó sẽ là Giáng sinh, không bao giờ là trễ cả.

Yêu em, Sebastien”.

Hạ ngồi đọc đi đọc lại những dòng chữ của Sebastien cho đến khi chắc chắn rằng mình không nằm mơ. Điều này quả thực quá đỗi ngọt ngào cho một buổi sáng Giáng Sinh như thế này. Rồi cô đứng dậy, treo cây thông lên cửa thay cho vòng nguyệt quế và nhắn tin xin lỗi Hoàng vì cô không thể lên Đà Lạt với anh. Sau hết, Hạ thong thả pha cho mình một tách cà phê, ngồi vào chiếc bàn quen thuộc và ngắm bức ảnh Sebastien chụp mình. Hạ chưa thể biết rằng liệu cuộc đời mình sẽ có thêm bước ngoặt nào mới hay không nhưng ngay lúc này, cô đã có thể mỉm cười hạnh phúc vì món quà Giáng sinh mà cuộc đời bất ngờ mang đến trước cổng nhà mình vào một ngày giữa tháng 11 – một anh chàng da trắng, mắt nâu, đầu bóng lưỡng và luôn thích hát câu: “Please Christmas don’t be late”.

CAO BẢO VY

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

What is 7 multiplied by 9?