Tôi gặp em lần đầu ở La Fenêtre Soleil. Hôm đó là chiều thứ tư, tầm bốn giờ. Em đến cùng một người bạn gái. Tôi không còn nhớ rõ em mặc áo màu gì & để tóc ra sao, ấn tượng lúc ấy chỉ là tiếng kêu xuýt xoa cheo chét như tiếng sóc rít cây phát ra từ đôi môi bé xíu & chúm chím của em. Tiếng kêu đó đặc biệt đến nỗi tôi ghi luôn hình ảnh của em vào bộ nhớ.
Những lần sau đó em thường đến một mình, thường ngồi nơi bộ ghế sofa đối diện với khung cửa sổ khoá chặt & bị bịt kín bởi vô số hoa hồng. Đến lúc tôi quen mặt và nhớ về em nhiều hơn tiếng kêu của một con sóc, tôi bắt đầu nhận thấy em luôn đi một mình, lặng lẽ nằm xoải nơi bộ ghế quen thuộc, ôm chặt chú heo nhồi bông trắng, mắt hấp háy nhìn những vệt nắng cuối chiều trải dài theo căn phòng.
…
– Tên quán là cửa sổ mặt trời nhưng em không thấy cửa sổ nào ở đây mở cả.
– Nhưng khi em ngồi nơi cửa sổ, em vẫn ngắm được mặt trời đấy thôi.
– À, vậy đây là ánh mặt trời chiều, khi sắp hoàng hôn chứ không phải ánh mặt trời bình minh, đúng không anh?
– Em thích bình minh à?
– Không hẳn nhưng bình minh nghe có vẻ sáng sủa hơn.
….
– Con heo này có bán không anh ?
– Em thích thì lại ngay đằng cửa ra vào, toàn những chú heo mới tinh tươm vẫn còn trong bọc kiếng.
– Thường người ta vẫn luôn thích những thứ mới tinh tươm phải không ?
– Em không thích một con heo mới à?
– Không hẳn nhưng có những thứ quen thuộc đến mức không thể vứt bỏ.
– Em thích dùng từ không hẳn nhỉ !
– Không hẳn !
…
Thỉnh thoảng, chúng tôi lại trò chuyện những câu không đầu không đũa như thế. Thường thì khi quán vắng khách, tôi rỗi rảnh & em có hứng trò chuyện. Một đôi lần em đến, bộ ghế sofa đã có khách hay chú heo đã bị một ai đó ôm mất, em nhìn một lúc rồi bỏ ra về, không kịp cả gật đầu chào tôi.
Lâu dần, thân hơn, tôi biết nhiều về em hơn. 24 tuổi, phóng viên, dân thành phố. Em không đẹp nhưng ưa nhìn, vẻ ưa nhìn của loài cây xương rồng, gai góc, hoang dại & đầy thách thức. Tự dưng, tôi vừa ganh tỵ vừa tò mò về em. Ganh tỵ vì tôi đã 27 tuổi, từ Trung vào, chỉ là chân phục vụ ở La Fenêtre Soleid. Tò mò vì với điều kiện như em, không khó để có một người bạn trai tử tế nhưng hiếm người con gái nào có người yêu mà lại thường đến quán cafe một mình.
…
– Nhìn anh không có vẻ lười học – ánh mắt em nhìn tôi khiêu khích.
– Vậy nhìn có vẻ nhà giàu không? – Tôi nóng mũi đáp trả
– Thường thì người ta luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh – em chế giễu
– Nếu em phải nuôi một lúc bảy đứa em thì em sẽ thấy hoàn cảnh có tác động mạnh đến thế nào. – Tôi bắt đầu gia tăng âm vực.
– Ừ, em chưa bao giờ phải nuôi một lúc bảy người em – em hạ giọng – Ở nhà, em là con một. Đi học, em luôn đứng đầu lớp. Đi làm, những bài em viết luôn có sức nặng đáng nể. Em chưa phải chịu thua ai bao giờ nhưng đến lúc em cần thắng nhất, em lại thua.

Em cười. Tiếng cười khiến tôi rùng mình. Nó chua chát & bén ngót như một lưỡi dao. Khi phải cười thế này, có lẽ khóc sẽ khiến nguời ta nhẹ nhàng hơn. Tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt em. Ráo hoảnh. Vẻ lạ lùng của em khiến ngọn lửa gây hấn trong tôi tắt ngúm dù câu trả đũa em đã vọt ra đến đầu lưỡi. Em không nói thêm gì, chỉ quàng tay ôm chú heo thật chặt, và lần này, em khép mắt.
…
– Sao lại là La Fenêtre Soleil mà không phải một nơi nào khác?
– Vì anh thích cách thiết kế ở đây – tôi hào hứng – Anh không có cảm giác đang làm việc, giống như đang ở nhà mình & làm cho quán mình. Giá mà anh có một cái quán như thế này. Còn em, sao em lại chọn La Fenêtre Soleil?
– Vì nó khuất. Tất cả. Từ cái bảng hiệu bé xíu đến những nấc thang ngoằn nghoèo để lên được đây. Nó yên tĩnh, thường thì không ồn ào trừ khi quá đông khách & nhất là, nó có ánh mặt trời.
– Ở đâu cũng có ánh mặt trời cả mà – tôi bật cười
– Phải, nhưng ở đây, em ngắm ánh mặt trời qua khung cửa sổ khoá chặt & bít đầy hoa hồng.
– Em thích thế à?
– Không, nhưng hoàn cảnh của em nó thế. Có những điều dù mình khao khát đến mấy cũng không bao giờ thuộc về mình.
– Em có thể tranh giành mà.
– Tất nhiên em có thể nhưng em không đủ tự tin & cả thủ đoạn để làm. Hơn nữa, nó cũng không kết quả. Anh ấy không đủ cả can đảm & tình yêu để đánh đổi em với vợ anh ấy.
Tôi sửng sốt. Có lẽ chưa bao giờ mặt tôi lại thộn ra như lúc đó. Chợt nhận ra vẻ vô duyên của mình, tôi cố tỏ ra bình thường một cách vụng về. Nhưng em dường như không quan tâm. Em lặng im, ôm chú heo & ngước ra cửa sổ, nơi mặt trời không được nhìn thấy mà chỉ có thể chiếu những vệt nắng chiều lên ghế sofa.
…
– Ngày mai em đi anh à!
– Em đi đâu? – tôi ngạc nhiên
– Qua Uùc. Em sẽ theo học một khoá làm bánh ở đó – em nheo mắt
– Em bỏ nghề để đi học làm bánh à? – tôi thảng thốt.
– Em không cần tiền, em cần một niềm vui mới.
– Em trốn chạy?
– Không hẳn, chỉ là ngăn không cho mình chạy tiếp trên một đường đua không có đích đến.
Cả hai cùng im lặng. Tôi thầm ghen tỵ & ganh ghét với tên đàn ông đã có vợ nào đấy. Phải mà em thích tôi!
…………………………………………………………………………………………………….
Để đọc trọn vẹn truyện ngắn này, bạn có thể tìm mua cuốn Nghe sô-cô-la kể chuyện tình của Cao Bảo Vy.
Tannie
16:19 09-06-2007
Oai hihih thi ra bay gio na`ng moi gui de dang ha na`ng… Uah truyen nay hay,va 2 truyen co`n lai cung hay not, khi nao nang moi gui tip day :>
Mo tuyp’ nay het con la teen story roi` ha na`ng, ra da’ng thieu nu~ het con teen roai` hen 🙂
Chuc mung cung nhe ^_^
Tiec la to van ko the tim thay quan nay luc con o SG, du` da xuc xao khap noi :(( Cuoi nam nay nhat dinh se di 🙂
hshs_amiable_intell16gur
10:30 09-06-2007
Chi Vy oi, em thich La Fenetre Soleil lam. Truyen cua chi hay qua, cho em trich dan qua blog cua em nha. ^)(^ Em cam on chi ah…
CAO BẢO VY
09:24 09-06-2007
PNCN ddau co la. ddau kk 😛 cai quan ddo o dduong Nam Ky Khoi Nghia, hum nao kk dzi amma ddi hem? Wan rat kool! 😀 No o chung cu tang 1, ko co cho gui xe, kk fai gui xe cho khac rui ddi bo lai, nam gan shop cua Vo Viet Chung ddo. Cai bang hieu no be xiu ah, nhin ky moi thay 😀
Tiểu Thần Tiên!
08:36 09-06-2007
Truyện hay đó amma .. con tính mua báo ủng hộ amma mà ko biết PNCN là gì .. Phụ Nữ Chém Nhau hả amma .. con giỡn thôi .. Phụ Nữ Chủ Nhật hả .. nghe tên lạ we .. mà wan Soleil gì đó ở đâu dzậy amma .. bên trong đẹp hông .. chỉ con đi với .. 😀