Linh.
Tôi gặp anh lần đầu ở quán bar nơi mình làm thêm, dưới ánh đèn mờ ảo và trong giai điệu đầy mê hoặc của Belly Dancer. Anh bảo, trong bộ trang phục của belly dance hôm ấy, trông tôi chẳng khác nào một nữ thần ma mị với những cái lắc hông quyến rũ và mái tóc buộc hờ hững một bên vai. Giờ đây, thỉnh thoảng mỗi khi nằm bên nhau, anh vẫn có thể tả lại say sưa rằng chiếc váy hôm ấy tôi mặc có màu trắng ngà với những chiếc vòng kim loại nhỏ xinh mà mỗi khi tôi lắc hông, chúng lại kêu leng keng rất vui tai. Rằng chiếc áo bó đen chỉ vừa đủ che khít bờ ngực của tôi ngày hôm ấy nếu điểm xuyết thêm một chiếc hoa cài áo màu đỏ sẽ càng khiến thêm nhiều anh chàng điên đảo. Và anh, biết đâu đã chẳng có cơ hội nào được tôi để mắt đến.
Anh nhớ từng chi tiết về tôi là thế nhưng tôi thì lại chẳng nhớ gì về anh cả. Tôi chỉ nhớ được mỗi việc là tối hôm ấy, sau khi múa xong hai bài belly dance như mọi khi, tôi thay đồ và chuẩn bị ra về. Khi ngang qua quầy bartender, Ngân nháy mắt với tôi và chìa ra một mảnh giấy nhỏ ghi nguệch ngoạc vài dòng chữ: “Em múa đẹp lắm, hy vọng còn gặp lại em trong những đêm sau”. Tôi mỉm cười, bỏ mảnh giấy vào túi và quên bẵng đi mất.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nhận ra anh giữa vô vàn khách của quán bar. Vào những đêm tôi múa, anh luôn đến sớm và ngồi ở chiếc bàn tròn sát tường. Anh bảo, ngồi ở đấy, anh có thể thoải mái ngắm tôi múa mà không lo ánh mắt của mình sẽ khiến tôi ngượng.
Khi tôi kể những điều này cho bạn bè mình nghe, tất thảy đều xuýt xoa đầy ganh tỵ: “Nghe cứ như tiểu thuyết ấy!”, “Lãng mạn quá!”, “Mày nhất nhé, người yêu tuyệt thế còn gì”… Tôi cũng cười rạng rỡ và sung sướng dù trái tim đau nhói. Giá như tôi gặp anh từ hai năm trước, mọi thứ sẽ đúng là như thế.
Phan.
2g00 sáng. Tôi lắng nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và tự hỏi giờ này Linh đang làm gì. Em hay bảo mỗi khi nhớ tôi giữa đêm, em sẽ mở nhạc belly dance và múa. “Như một kẻ thiếu tỉnh táo”, em nói. Khi nghe thế, lòng tôi quặn đau và tự nguyền rủa mình sao lại đẩy cả tôi, em và Hân vào trong mối quan hệ lằng nhằng này. Tại sao tôi đã có Hân mà vẫn đi ngắm em múa belly dance để rồi cả hai cuốn vào nhau đầy mù quáng?
Hân là bạn gái của tôi. Trước đây, chúng tôi làm cùng một công ty quảng cáo. Tôi và Hân yêu nhau đã hai năm, một tình yêu đẹp và hoà hợp. Chúng tôi hợp nhau cả về lối sống, quan điểm, sở thích nên tình yêu đẹp lung linh không tì vết. Mỗi ngày ở bên Hân đều là ngày vui bất tận, chỉ có ánh nắng và hoa hồng. Ở bên Hân, tôi có cảm giác an toàn đến viên mãn và tôi chắc chắn rằng mình sẽ luôn chọn Hân làm vợ, luôn luôn. Suy nghĩ này, khốn thay, không hề thay đổi ngay cả khi tôi gặp Linh.
Người ta hay bảo rằng mỗi người chỉ có một nửa duy nhất hoà hợp với mình. Tôi cũng tin là như thế cho đến ngày hôm ấy. Nhìn Linh mềm mại trong điệu múa belly dance, tôi ngơ ngẩn cả người. Và dù đã tự nhắc mình nhiều lần rằng tôi đã có Hân, tôi vẫn không sao ngăn được mình đến quán bar ấy vào tối thứ năm mỗi tuần. Tôi tặc lưỡi: “Chỉ ngắm thôi mà, không sao!” nhưng khoảng cách từ ngắm đến nắm tay và nụ hôn đầy mê đắm ngắn hơn tôi tưởng. Tôi không giấu Linh việc mình đã có Hân nhưng dường như đã quá muộn. Chúng tôi có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ và cứ thế cuốn vào nhau. Nó không hẳn là sở thích hay thói quen mà giống như một phần tâm hồn. Ở bên Linh không phải lúc nào cũng đầy tiếng cười như ở bên Hân nhưng tôi luôn có thể chia sẻ với em những nỗi đau thầm kín nhất, những dằn vặt đã chôn chặt nhiều năm mà ở bên Hân, tôi không đủ can đảm để sẻ chia. Và Linh giúp tôi xoa dịu tất cả.
Đôi khi tôi nghĩ Hân như mặt trời và Linh như mặt trăng. Tôi cần mặt trời để sống nhưng cũng cần mặt trăng để tìm sự yên bình cho tâm hồn. Nhưng tôi biết mình chỉ được chọn một. Một sự lựa chọn đầy khó khăn.
Hân.
Xen giữa tiếng tích tắc của đồng hồ là hơi thở của Phan. Anh thở đều như một người ngủ sâu nhưng tôi biết anh đang thao thức và đang nhớ đến cô bé ấy.
Tình yêu tuyệt đẹp của tôi, đã có lúc tôi nghĩ rằng nó là bất biến nhưng hoá ra không phải. Khi biết Phan có người con gái khác, tôi đau đớn đến vỡ vụn. Với một người đàn bà, điều đau đớn nhất không phải bị phản bội mà là cảm giác như thể mình là người khờ dại nhất thế gian. Rằng cô ơi, giữa lúc cô nghĩ rằng cô có một tình yêu vĩnh cửu và vô điều kiện thì người đàn ông của cô đang có thêm một tình yêu khác. Rằng giữa lúc cô đang say men hạnh phúc và tự hào về người đàn ông của mình thì sau lưng cô có một người đàn bà khác cũng đang mê đắm và đầy tự hào như thế. Rằng người mà cô tin tưởng nhất hoá ra có thể lừa dối cô một cách tàn nhẫn nhất. Rằng ngay cả khi cô biết được mọi việc, cô vẫn phải giả câm giả điếc để giữ lại người đàn ông ấy bên mình. Tại sao?
Tôi đã bắt đầu nghe gối mình thấm ướt. Khóc trong câm lặng và cắn chặt bờ môi để ngăn tiếng nấc, tôi đau xót nhận ra dù sự thật có phũ phàng thế nào, tôi vẫn không thể buông tay Phan. Tôi vẫn phải giành giật Phan ngay cả khi anh không còn xứng đáng. Tôi quá yêu để có thể mất anh. Tôi không thể hỏi thẳng anh vì tôi sợ anh sẽ thú nhận và nói lời chia tay. Tôi chỉ có thể kiểm soát anh bằng điện thoại, tin nhắn, ngăn không cho anh ra ngoài thường xuyên, post những hình ảnh của chúng tôi lên Facebook để cô gái kia phải ngần ngại… Và tôi chờ, chờ đến khi cô gái kia mỏi mệt buông tay hoặc anh mỏi mệt tìm đường về. Sự chờ đợi trong nhẫn nhịn và đau xót.
Linh.
Edward: “Em có yêu Jacob không?”
Bella: “Nhưng em yêu anh hơn”
Tôi vẫn còn nhớ khi đọc đến đoạn này trong quyển Nhật thực, tôi đã bật cười. Bella không dám nói rằng mình không yêu Jacob mà chỉ có thể khẳng định cô yêu Edward hơn. Bella yêu cả hai nhưng cô chỉ được chọn một và cô chọn người cô yêu hơn. Lúc ấy, tôi thấy thật tội cho Jacob nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có lúc mình cảm thông với Jacob đến thế này.
………..
Để đọc trọn vẹn truyện ngắn này, bạn có thể tìm mua cuốn Nghe sô-cô-la kể chuyện tình của Cao Bảo Vy.