Con gái yêu thương của mẹ,

Mỗi một ngày ở bên con luôn là một ngày mới mẻ & nhiều niềm vui. Có một ngày mẹ bỗng nghĩ ngợi rằng hiện tại mẹ luôn nhớ gần như tất cả những điều ngộ nghĩnh & đáng yêu của con. Nhưng năm năm rồi mười năm nữa, khi trí nhớ của mẹ ngày càng suy giảm còn những điều cần nhớ cứ ngày một đầy lên thì nhỡ đâu mẹ lại rơi rớt đâu đó những ký ức vô giá về con gái của mẹ? Vậy thì ghi lại là cách tốt nhất để lưu giữ tất cả báu vật này.

Thật tiếc là mẹ bắt đầu từ bây giờ, thay vì khi con mới sinh ra. Thế nên những entry này có thể sẽ rất lộn xộn về thời gian. Có thể mẹ đang kể chuyện con hồi 18 tháng lại vòng lên chuyện hồi con 6 tháng rồi lại “phi nước đại” kể chuyện con bây giờ. Tóm lại là sẽ tùm lum & lộn xộn, tuỳ theo mẹ nhớ chuyện nào trước sẽ kể trước, nhớ chuyện nào sau sẽ kể sau. Nhưng có lẽ điều này cũng không phiền lắm con nhỉ vì quan trọng nhất là tất cả yêu thương đã được định dạng dưới một hình hài khác, dễ dàng lưu trữ & chia sẻ hơn.

Và mẹ muốn bắt đầu topic đặc biệt này bằng những câu chuyện của ngày hôm nay.

Hôm nay, mẹ đón con tan học. 4g30, bố gọi mẹ & bảo: “Tối nay anh làm khuya”. Mẹ: “Thế còn Sơry?”. Bố: “Chết, anh quên mất”. Mẹ: “Là sao?”. Con thấy chưa, bố thật là xấu xa.

Vậy là mẹ vội vàng xin phép sếp về sớm rồi thu xếp hành trang chạy ngay về nhà, cùng bà sáu đi đón con. Đến cổng trường, mẹ nhìn thấy con đứng ngay hàng rào cửa lớp trong chiếc áo thun vàng, quần short xanh lá và đang ngóng ra cửa chờ bố mẹ. Khi trông thấy mẹ, con nhảy cẫng lên vui mừng và đưa hai tay lên cao vòi mẹ bế. Khi mẹ bế con lên, con bảo: “Thưa mẹ con đi học”. Mẹ nghĩ: “Là sao?”. Con dường như cũng đang ngẫm nghĩ gì đó rồi lại bảo: “Thưa mẹ con đi học về”. À, ra đây là câu chào cô giáo mới dạy con nhưng mà con chưa nhớ lắm nên cứ ngờ ngợ, nói hai lần mới trúng 😀

Trên đường về nhà, mẹ ôm con ngồi phía sau, con với mẹ cùng hát líu lo: “Te tò te đây là anh kèn hơi…” rồi “Meo meo meo cái mặt như mèo…”. Mỗi khi con thích mẹ hát bài gì, con sẽ bảo: “Hát con thằn lằn con đi”, “Hát kèn tò te đi”,… đại loại vậy 😀

Về nhà, bước vào nhà, con đã biết ngồi xuống tự cởi giày. Khi bà sáu đang tắm cho con, đang ngồi trong thau nước đầy xà bông, tự dưng con đứng dậy, chạy ra khỏi nhà tắm: “Ry lấy đồ chơi, Ry lấy đồ chơi”. Mẹ phải dụ con trở vào rồi lấy mấy món đồ hàng thả vào thau cho con.

Tắm xong là đến giờ cơm. Con bắt đầu thích tự múc cơm ăn từ hồi Tết & đến giờ là múc khéo lắm rồi. Bố mẹ nói mua bàn ăn cho con mà mãi vẫn chưa mua, thế nên hôm nay, con ngồi trên chiếc ghế đẩu màu đỏ, lấy cái ghế cao màu xanh làm bàn. Trên cái bàn đặc biệt này có một chén cơm & một chén canh. Con cứ thế múc ăn ngon lành. Thỉnh thoảng, con lại đòi đổi vị trí, xoay ghế bên này, vác ghế sang bên kia…

Ăn xong là con đòi lên lầu. Khi bước ra hành lang là tự biết mang dép vào. Cuối tuần vừa rồi, con về nhà nội, được “hưởng xái” đôi dép kẹp màu đen quai vàng của anh Teppi. Con thích lắm & giờ mang nó suốt 😀

Lên lầu, con với mẹ có một bữa tối chơi đã đời. Đầu tiên là nằm & ca hát. Con thích mẹ hát mấy câu này: “Từ khi sinh ra, mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng”. Con chưa nhớ lời bài này nên mỗi khi muốn mẹ hát, con sẽ vòng vòng tay như đang ôm & bảo: “Hát bài này đi”. Đến câu cuối bài thì thể nào hai mẹ con mình cũng ôm nhau thắm thiết.

Hát xong bài đó thì chơi đến trò “Happy Birthday”. Hồi 8-3, bố tặng cho con món quà là hộp lục giác chạy pin có rất nhiều trò chơi. Một trong các trò là máy sẽ dạo nhạc bài “Happy Birthday” cùng với đèn nhấp nháy. Thế là mẹ con mình cùng hát theo nhạc, đến câu cuối cùng thì cùng chu môi giả bộ thổi nến, vừa ngay lúc đèn tắt. Con khoái chí lắm, thổi đèn cầy giả bộ xong luôn cười tươi rói & bảo: “Tắt rồi”, xong sẽ nói: “Hát nữa đi!”.

Tiếp đến là trò nhảy dây. Con lấy sợi ruy-băng màu tím (hình như dùng để thắt nơ trên gói quà nào đó của mẹ) làm dây nhảy. Mẹ cột một đầu dây vào giỏ đồ chơi, đầu kia mẹ cầm cho con nhảy. Con nhảy một lát thì chê thấp quá, đòi cột lên cửa tủ. Mẹ không cho vì quá cao, thế là con ăn vạ rồi tè cả trên nệm, mẹ giận quá đét cho mấy phát vào mông.

Một lát sau con nín & mẹ con mình cùng chơi trò ghép hình. Con có bộ đồ chơi gỗ gồm nhiều món ghép hình theo nghề nghiệp, ví dụ như chú lính ghép với cây súng, hoạ sĩ ghép với bức tranh… Vậy là mẹ con mình cùng chơi. Chơi chán, mẹ xếp mấy mảnh ghép hình thành đường thẳng giả bộ làm đường ray xe lửa, lấy một thanh nhựa giả làm xe lửa & “Bí bo bí bo, xình xịch xình xịch…” cho xe lửa chạy rồi giả bộ đụng vào bụng con cái két. Con khoái chí lắm, cười nắc nẻ.

Chơi một hồi, con hứng chí ngậm đồ chơi vào miệng. Mẹ quát con không nghe nên lại bị khẽ tay & lại khóc nhè. Khi con nín khóc, mẹ con mình cùng chơi đồ hàng. Bộ đồ hàng bà ngoại mới mua cho con thích lắm, có thể cắt trái cây y như thiệt. Con cắt trái cây rồi giả bộ đút mẹ ăn rồi đút gấu Tud ăn. Rồi con lại bảo: “Mẹ, gấu Tud hư, gấu Tud lì”. Mẹ: “Thế con phạt gấu Tud úp mặt vào tường đi!”. Con liền đét vào mông gấu Tud rồi cho gấu Tud úp mặt vào cái gối ôm. Mẹ chỉ biết ôm bụng cười thôi.

Một buổi tối thật hạnh phúc.

Mẹ yêu con!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

what is 9 in addition to 2?