Lần gặp thứ nhất.

Hắn bước ra từ nhà tắm, người thơm nức mùi sữa tắm đắt tiền. Hắn lắc lắc đầu, mái tóc ướt lãng tữ rũ xuống gương mặt. Hắn ngắm mình trước gương: thân hình cao dong dỏng, rắn chắc, làn da nâu bóng, gương mặt chữ điền vuông vức với đôi mắt to, lông mi dài. Ngày xưa, hắn nổi tiếng đẹp trai nhất xóm Vôi. Đã hơn mười mấy năm rồi nhưng trông hắn vẫn phong độ như ngày nào.

“Vẫn còn đẹp phết!”, hắn nhếch môi cười thầm. Cái mã này là tài sản lớn nhất của hắn, đủ giúp hắn cưa đổ những cô gái trẻ người non dạ lẫn những quý bà hồi xuân. Cái bóp tiền của họ là nguồn sống nuôi hắn lây lất qua ngày còn thân hình của họ, dẫu sồ sề hay căng tràn sức sống đều giúp hắn thỏa mãn bản năng đàn ông.

Hắn bước lại chiếc tủ gỗ, mở toang hai cánh cửa và ngắm nghía những bộ cánh được là phẳng phiu và treo đàng hoàng bên trong. Hắn lấy hết bộ này rồi bộ kia ra ướm thử, mãi mới chọn được chiếc quần tây màu nâu đen, đi cùng chiếc áo sơ-mi trắng sọc ca-rô vàng. Hắn thong thả mặc đồ, thắt thêm chiếc cravat và xỏ chân vào đôi giày tây bóng lộn.

Đoạn, hắn với lấy lọ nước hoa hàng hiệu, xịt vào gáy và hai cổ tay rồi vuốt gel cho mái tóc. Đứng ngắm mình trước gương lần nữa, hắn xoa hai tay vào nhau ra chiều hài lòng. Bụng hắn bắt đầu đánh lô tô. “Đến giờ phải đi rồi”, hắn hứng khởi nghĩ thầm và vội vàng nhét một bao thư rỗng vào túi quần, khóa cửa, nhảy tót lên chiếc xe Spacy mới cáu cạnh và rồ ga chạy nhanh.

Vi vu trên phố chừng mười lăm phút, hắn đến nơi. Bãi đáp của hắn lần này là một nhà hàng cực kỳ sang trọng ở trung tâm Sài Gòn. Sau khi gửi xe, hắn thong thả bước vào nhà hàng, không quên phóng khoáng tặng nụ cười quyến rũ cho các cô lễ tân đang đứng đón khách. Nhìn hắn sang trọng và thơm nức mũi thế này, ai dám nghĩ hắn đi ăn đám cưới chui chứ. Nói thật, hắn chả ham hố gì mấy chuyện ăn uống nhưng đám cưới là nơi tốt nhất để vừa no bụng vừa săn “hàng”. Hắn liếc nhìn bảng tên trước sảnh và lẩm nhẩm: “Chú rể là Nguyễn Hữu Thành, cô dâu là Trần Kim Thanh, nhớ rồi!”.

Vào đến sảnh tiệc, hắn nhìn quanh quất để tìm chiếc bàn thích hợp. Kia rồi, chiếc bàn ở sát góc sân khấu, mới chỉ có một cô gái ngồi và hơn cả thế, nàng rất đẹp. Cô gái mặc chiếc váy trắng điệu đà khoét cổ sâu, nổi bật trên khuôn ngực tròn căng là sợi dây chuyền pha lê sáng lóng lánh. Cô gái có đôi mắt to, mũi cao và đôi môi chúm chím như đang mỉm cười, mái tóc xoăn nhẹ buông hờ hững trên vai.

“Sao số mình đỏ thế nhỉ? Gặp được “hàng” ngon lành thế này ở đây”, hắn vừa nghĩ vừa nhanh chân bước. Trong đầu hắn đã kịp vạch ra kế hoạch “tấn công” chú nai tơ xinh xắn ấy để đoạt tình lẫn tiền như bao lần trước.

Vừa kéo ghế ngồi, hắn vừa lịch sự nói: “Chào em, cho anh được ngồi cạnh em nhé!”. Nàng nhìn hắn, mỉm cười, đôi mắt sâu hun hút. Bỗng dưng, hắn lúng túng. Ánh mắt của nàng thật lạ. Hắn từng bắt gặp ánh mắt đàn bà săm soi, say mê khi nhìn hắn nhưng ánh mắt như của nàng thì chưa bao giờ. Ánh mắt thật khó đoán.

Giọng nàng vang lên làm hắn giật mình: “Kìa anh, cứ ngồi đi, anh sao thế?”. Hắn lại một phen ngẩn người. Giọng nàng mới thánh thót và dịu dàng làm sao! Trên đời này lại có cô gái dễ thương thế ư? Nhưng lần này, hắn không ngẩn người lâu. Bản năng của một kẻ săn mồi giúp hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nở nụ cười quyến rũ chết người và hỏi một câu xã giao: “Em đi ăn cưới một mình à?”

Nàng nhoẻn cười đáp lại: “Vâng, chị em là bạn của chị Thanh. Chị ấy bận đi ăn cưới con sếp nên nhờ em đi thay. Chị ấy nài nỉ quá nên em đành đi nhưng vào đây rồi mới thấy hối hận. Em chẳng quen ai hết nên thấy lạc lõng quá”. Hắn tỏ vẻ cảm thông: “Anh cũng như em vậy nè, chỉ khác chú của anh là đồng nghiệp của chú rể. Thôi, hai anh em mình lạc lõng thì ngồi chung với nhau vậy”.

Ảnh: Tamara Menzi
Ảnh: Tamara Menzi

Họ nhanh chóng bắt chuyện và nói đủ thứ trên trời dưới đất. Cô gái không chỉ đẹp mà còn duyên dáng hơn hắn nghĩ. Nàng rất khéo pha trò. Họ trò chuyện tâm đầu ý hợp như đã quen nhau từ lâu.

Dù vậy, hắn vẫn không dễ để nàng hút hồn. Mỗi phút, mỗi giây, hắn đều cập nhật những chi tiết mới từ nàng, đó là mùi nước hoa Lancôme dịu ngọt, chiếc nhẫn hột xoàn lấp lánh trên ngón tay áp út của bàn tay phải… Hắn ghi tất cả vào bộ nhớ và nhủ thầm: “Một con mồi béo bở”.

Sau nghi thức lễ cưới, thức ăn được dọn lên. Nhìn hắn và nàng tíu tít bên nhau, các cô gái và chàng trai ngồi cùng bàn không khỏi ganh tỵ. Nhìn ánh mắt của họ, hắn cười thầm. Cũng phải thôi, nàng và hắn xứng đôi quá mà! “Mình mà sánh vai em đi ngoài phố, chắc còn khối kẻ chết thèm”, đắc ý, hắn ăn uống thật no say.

Bất chợt, hắn cảm thấy nhột nhạt. Hình như có ai đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn ngước lên và chạm phải ánh mắt của cô dâu, chú rể. Họ vừa nhìn hắn vừa thì thầm điều gì đó vào tai nhau. Nhìn khẩu hình của họ, hắn đoán được hai chữ “bảo vệ”.

“Bị phát hiện rồi”, hắn lẩm nhẩm rồi đứng dậy ngay, chuồn thẳng ra cửa sau, quên cả chào tạm biệt cô em xinh đẹp mới quen. Ra đến cổng, hắn hấp tấp lấy xe và phóng vù đi, trống ngực vẫn còn đập liên hồi.

“Xúi quẩy thật”, hắn vừa rủa vừa tấp vào hàng cháo lòng ven đường. Hắn bị phát hiện khi chỉ mới ăn đến món thứ hai, nào bõ bèn gì. Chợt nhớ lại con mồi đeo hột xoàn, hắn tiếc hùi hụi vì chưa kịp xin số phone của cô nàng. Vừa xé miếng giò cháo quẩy nhai trệu trạo, hắn vừa lẩm bẩm: “Uổng công một bữa tối chuẩn bị, chắc phải đốt phong long xả xui, bà mẹ nó!”.

Lần gặp thứ hai.

Hắn bước ra từ nhà tắm, người thơm nức mùi sữa tắm đắt tiền. Hắn lắc lắc đầu, mái tóc ướt lãng tữ rũ xuống gương mặt. Hắn bước lại chiếc tủ gỗ, mở toang hai cánh cửa và ngắm nghía những bộ cánh được là phẳng phiu và treo đàng hoàng bên trong. Hắn lấy hết bộ này rồi bộ kia ra ướm thử, mãi mới chọn được chiếc quần tây trắng, đi cùng chiếc áo sơ-mi màu rêu. Hắn thong thả mặc đồ, thắt thêm chiếc cravat và xỏ chân vào đôi giày tây bóng lộn.

Đoạn, hắn với lấy lọ nước hoa hàng hiệu, xịt vào gáy và hai cổ tay rồi vuốt gel cho mái tóc. Đứng ngắm mình trước gương lần nữa, hắn xoa hai tay vào nhau ra chiều hài lòng. Bụng hắn bắt đầu đánh lô tô. “Đến giờ phải đi rồi”, hắn hứng khởi nghĩ thầm và vội vàng nhét một bao thư rỗng vào túi quần, khóa cửa, nhảy tót lên chiếc xe Spacy mới cáu cạnh và rồ ga chạy nhanh.

Không dám ghé nhà hàng lần trước vì sợ xui, hắn đánh vòng lên quận khác. Sau khi gửi xe, hắn thong thả bước vào nhà hàng, không quên phóng khoáng tặng nụ cười quyến rũ cho các cô lễ tân đang đứng đón khách. Hắn liếc nhìn bảng tên trước sảnh và lẩm nhẩm: “Chú rể là Nguyễn Trung Hiếu, cô dâu là Nguyễn Xuân Hương, nhớ rồi!”.

Vào đến sảnh tiệc, hắn nhìn quanh quất để tìm chiếc bàn thích hợp và chợt giận bắn mình. Con mồi hụt của hắn lần trước cũng đang có mặt ở tiệc cưới, rực rỡ như một đóa hồng nhung trong bộ đầm màu đỏ kiêu sa.

Ảnh: Lanty
Ảnh: Lanty

“Thôi chết, không khéo cô ả biết mình đi ăn cưới chui thì toi”, gã lẩm nhẩm và định chuồn nhanh nhưng không kịp. Cô gái đã nhìn thấy gã. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Không còn đường thoát, hắn đành cắn răng nặn một nụ cười thật quyến rũ, những mong trái tim cô nàng sẽ mềm nhũn đi và che hết sự sáng suốt.

Có lẽ hắn đã thành công vì cô gái đang vui vẻ sải bước về phía hắn. Cô hồ hởi: “Gặp anh ở đây may quá! Đây có phải là đám cưới của chị Trúc và anh Bảo Nam không?”. Hắn lắc đầu: “Không em ơi, đây là đám cưới của anh Hiếu và chị Hương”. Cô gái thở ra: “Hèn gì, em tìm mãi mà không thấy người quen. Chết thật!”. Nói đoạn, cô gái rút điện thoại, bấm số và trò chuyện với ai đó.

Dăm giây sau, cô gái quay sang hắn, vẻ mặt thểu não: “Em nhớ nhầm ngày, thứ Sáu tuần sau mới là đám cưới của bạn em. Sao mà em đểnh đoảng thế không biết? Cô dâu và chú rể là bạn anh à?”.

Hắn cũng giả vờ thở hắt: “Bạn bè gì em ơi, cô dâu là người yêu cũ của anh. Cô ấy mời đám cưới, anh không đi thì ngại người ta nói mình còn vương vấn mà đi thì cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Anh chỉ đến gửi phong bì, chụp ảnh với họ một tấm rồi về!”. Miệng nói thế nhưng lòng hắn lại nghĩ: “Thế là lại mất toi một bữa ăn, chắc mình số con rệp”.

Cô gái tỏ vẻ cảm thông: “Thôi kệ anh à, họ đám cưới thì cứ mừng cho họ. Anh đã đến thì ở lại lại ăn cưới đi, bỏ về làm gì? Thôi, em về đây, nhỡ gặp họ, họ hỏi em là ai thì chẳng biết nói thế nào. Chào anh nhé!”. Cô gái nói rồi bước vội ra cổng. Hắn tần ngần đứng nhìn theo. “Không lý nào để vuột lần nữa”, hắn vừa tự nhủ vừa suy tính thật nhanh.

Hắn vội vàng chạy theo cô gái và bắt kịp ngay khi nàng định bước lên taxi. “Em à, anh không lòng dạ nào ở lại ăn cưới đâu. Em có muốn đi ăn tối với anh không”, hắn nói gấp gáp. Cô gái nhìn hắn, hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Hắn hớn hở đèo nàng trên chiếc Spacy đến một nhà hàng lãng mạn ven sông. Sau bữa tối ngon miệng, nàng và hắn cùng ngồi nhấm nháp hai tách cà-phê capuccino. “Lãng mạn thật”, hắn sung sướng nghĩ.

Hơn một tiếng đồng hồ bên cạnh nàng đã cung cấp cho hắn những thông tin đầy đủ: Nguyễn Thanh Hà, 25 tuổi, con gái rượu của một tay giám đốc xây dựng. Được bố chu cấp đầy đủ, không phải đi làm nên nàng cứ thong thả đi học piano, học Anh văn… Khi rảnh rỗi, nàng rủ bạn bè đi shopping, cà-phê… Tóm lại, cuộc sống của nàng toàn một màu hồng, à không, phải nói là y như viên kim cương hồng mới đúng.

Không thể kém cạnh hơn nàng, hắn cũng tự vẽ cho mình một bộ lý lịch hoàn hảo: Lê Tuấn, 28 tuổi, kỹ sư tin học, bố mẹ là chủ trang trại cà-phê trên Buôn Mê Thuột. Hắn sống một mình ở Sài Gòn trong một chung cư cao cấp. Ngoại trừ tên, tuổi và căn hộ chung cư, tất cả đều là tưởng tượng của hắn.

Buổi hẹn hò đầu tiên kết thúc vào lúc 11 giờ đêm. Mải vui bên nàng, đến khi tính tiền, hắn mới chột dạ. Dự tính đi ăn cưới chui, hắn chỉ mang theo hơn trăm ngàn dằn túi mà có muốn mang nhiều hơn cũng chẳng có. Không thể mất điểm trong lần hẹn đầu tiên, hắn vờ nghe điện thoại rồi bảo nàng: “Em ơi, anh có thằng bạn cần gặp anh gấp có chuyện. Nhà nó gần đây nên chạy ra ngay. Em đợi anh chút được không?”.

Nàng nhìn đồng hồ rồi lắc đầu: “Chắc không được anh ạ. Em về trễ bố mắng chết. Thôi, anh cứ ở đây đợi bạn, em về bằng taxi cũng được”.
“Thành công rồi”, hắn reo thầm trong bụng nhưng vẫn ra chiều áy náy. Nàng trấn an mãi, hắn mới nguôi ngoai. Nhìn bóng áo đỏ của nàng khuất dần ngoài cửa, hắn thở dài: “Xong ải thứ nhất, bây giờ đến ải thứ hai”.

Hắn thất thểu đi đến quầy tính tiền, giả lả xin lỗi vì quên mang theo ví và xin để lại chiếc Spacy làm tin, hứa mai sẽ lại chuộc. Thỏa thuận xong xuôi, hắn bắt xe ôm về nhà. Đêm đó, hắn lăn ra ngủ say như chết. Trong giấc mơ, hắn thấy mình nắm tay Thanh Hà chạy trên một cánh đồng tiền, rất nhiều tiền. Hắn ôm gối ngủ mà cứ cười rúc rích.

(Còn tiếp)

CAO BẢO VY

2 Responses

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

what is 3 in addition to 5?