Xem phần 1.

Lần gặp thứ ba.

Hắn tỉnh dậy trong tiếng đập cửa và giọng phụ nữ lả lơi: “Tuấn ơi, chị đây, mở cửa cho chị nào!”. Giấc mơ nắm tay Thanh Hà dạo chơi tan biến, hắn uể oải ngồi dậy và đối diện với thực tế: hôm nay là ngày hắn phục vụ Tám Xuân.

Hắn quen Tám Xuân cách đây bốn năm, cũng trong một đám cưới. Tám Xuân vốn là chủ một tiệm vàng lớn ngay trung tâm thành phố nên giàu có tiếng. Đã ngoài bốn mươi nhưng trông Tám Xuân cũng còn hương sắc lắm nhưng khổ nỗi, ông chồng bà lại bất lực. Thế nên, bà phải thường xuyên đi kiếm trai bao để thỏa mãn khao khát của mình.

Hắn cần tiền. Bà cần tình. Họ bập vào nhau như lẽ đời hiển nhiên vẫn thế. Hắn khéo chiều chuộng nên bà rất hài lòng. Nhờ thế, hắn moi được của bà căn hộ chung cư cao cấp thuê dài hạn, chiếc xe Spacy, đồng hồ, điện thoại di động đời mới, quần áo… và 5.000.000 đồng mỗi tháng. Hắn thích gì, bà Tám Xuân cũng cho, ngoại trừ tiền. Bà không muốn cho hắn tiền nhiều vì sợ hắn đi tò te với những cô trẻ trung. Hắn cú lắm nhưng đành chịu.

Cửa vừa mở, bà Tám Xuân ùa vào như cơn lốc, ôm chặt lấy hắn và hôn chùn chụt. Mùi nước hoa của Tám Xuân làm hắn khó chịu khịt mũi. Mọi hôm, mùi nước hoa nồng nặc này cũng không đến nỗi nhưng so với mùi hương nhẹ nhàng và quý phái của Thanh Hà, nó thật là một trời một vực.

Tám Xuân không nói nhiều, chỉ chăm bẵm làm việc cần làm. Nửa tiếng sau, bà lăn ra thở dốc rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn nhỏm dậy, rút điếu thuốc, phả ra làn khói mỏng và mơ màng nghĩ: “Không biết thân thể Thanh Hà như thế nào nhỉ?”.

Quần quật “lao động” đến tận chiều, hắn vòi được của Tám Xuân tờ 100 đô-la Mỹ mới cứng. Thấy ý hắn chê ít, Tám Xuân lườm: “Chưa đến kỳ lãnh lương mà honey, thế là nhiều rồi đấy!”. Hắn cứng họng, thở dài đánh thượt.

Sau khi thanh toán tiền bữa ăn và cà-phê, hắn còn vỏn vẹn 700.000 đồng trong túi. “Mười ngày nữa mới đến cuối tháng, phải xài thật tiết kiệm”, hắn lẩm bẩm. Thoáng nghĩ đến Thanh Hà nhưng hắn không đủ can đảm hẹn cô, sợ lại thiếu tiền như hôm qua.

Vừa lúc ấy, điện thoại hắn reo. Giọng Thanh Hà thánh thót ở đầu dây bên kia: “Anh rảnh không? Đi ăn kem với em, em mời”. Hắn mừng rỡ nhận lời ngay.

Chỗ hẹn là một quán kem ấm cúng và sang trọng. Thanh Hà xuất hiện trong chiếc váy hoa nhẹ nhàng, gương mặt rạng rỡ như thiên thần. Họ gọi chung một phần kem couple, cùng nhấm nháp kem và trò chuyện vui vẻ.

Lúc về, Thanh Hà bỗng dưng muốn đi bộ dạo phố. Họ gửi xe lại quán kem và cùng thả bộ trên con đường rợp bóng cây. Nắng chiều xuyên qua tàn cây, nhảy lung linh trên vai rồi trượt xuống khuôn ngực trắng nõn của Thanh Hà. Lòng hắn bỗng run lên nhè nhẹ. Hắn đánh bạo nắm tay Thanh Hà. Thật mềm và ấm.

Ảnh: Ronny Sison
Ảnh: Ronny Sison

Thanh Hà quay nhìn hắn và đỏ mặt nhưng vẫn để yên. Hai gò má của cô hây hây trong ánh nắng chiều. Giữa lúc lãng mạn ấy, một kẻ phá bĩnh chợt xuất hiện. Nó từ một ngõ hẻm băng ra, đen đúa, xấu xí và ôm chặt lấy chân hắn van vỉ: “Chú ơi, mua giúp con tờ vé số”.

Hắn cúi xuống. Một thằng nhóc chừng bốn, năm tuổi, một tay nắm chặt xấp vé số nhàu nhĩ, một tay níu ống quần hắn, đang nhìn hắn cầu xin. Phải lúc bình thường, hắn đã cho nó một đá, kẹt có Thanh Hà ở đây. “Đã đóng kịch phải đóng cho trót, cá lớn mà”, hắn thầm nghĩ rồi khom xuống, bế bổng cậu bé lên.

Ngay khi thực hiện hành động ấy, hắn lập tức cảm thấy hối hận. Một mùi khăm khẳm xộc thẳng vào mũi làm hắn buồn nôn. Cố trấn áp cơn khó chịu, hắn hỏi bằng giọng ân cần: “Con còn nhỏ, sao không đi học mà lại đi bán thế này?”. Như bị điểm trúng huyệt, thằng nhỏ mếu máo rồi bật khóc tu tu.

Hắn luống cuống, đung đưa thằng nhóc và dỗ dành một cách vụng về. Bất chợt, đôi cánh tay trắng nõn của Thanh Hà đưa ra, dịu dàng ôm lấy đứa bé từ trên tay hắn. Nàng bế và ôm nó thật chặt, ấp đầu nó vào khuôn ngực đầy vun hệt như một bà mẹ đang dỗ con. Thằng nhỏ nín khóc ngay, chỉ còn hức hức những tiếng tội nghiệp.

Nàng nhỏ nhẹ: “Nào, nói cô nghe, sao con khóc?”. Thằng nhỏ buồn thiu: “Con muốn đi học. Con đang đi học với các bạn vui lắm rồi tự dưng, ba mẹ bỏ con đi. Con ở với bà nội. Bà không có tiền cho con đi học nên con phải đi bán vé số”. Mắt hoe hoe đỏ, nàng hỏi tiếp: “Vậy nhà nội con ở đâu? Con dẫn cô đến được không?”.

Thằng nhỏ dạ một tiếng to. Nàng thả nó xuống đất. Bàn tay nàng mềm như lá lúa, thoảng hương thơm nhè nhẹ nắm chặt bàn tay nó đen xì, cáu bẩn. Thằng nhóc đã vui trở lại, vừa đi vừa chạy, hỏi nàng đủ chuyện. Hắn lững thững đi theo sau, thỉnh thoảng xen vào vài câu góp vui nhưng trong lòng không khỏi bực dọc. “Cô nàng làm cái quái gì thế nhỉ?”, hắn sốt ruột tự hỏi.

Đi bộ hơn trăm mét, rẽ đến mấy con hẻm ngoằn nghèo, ba người mới đến nơi. Nhà nội thằng bé là mái lá rách tươm bên cạnh dòng kênh đen ngòm, đầy rác và bốc mùi hôi thối. Bà cụ, chắc cũng phải hơn 80 tuổi, tóc bạc trắng, đang ngồi làm hàng mã.

Bà chậm nước mắt kể: “Ba mẹ nó đi làm ăn xa rồi gặp cướp, mất hết tiền, mất luôn cả mạng. Tôi thân già côi cút, nuôi miếng ăn cho nó đã khó, nói gì việc học. Tội nghiệp, không biết tương lai cháu tôi sẽ ra sao”. Thằng nhỏ thấy bà khóc cũng tru lên tu tu. Nàng cũng khóc theo. Chỉ có hắn là mắt ráo hoảnh, mặt lạnh tanh. Nhận ra điều ấy, hắn vội vàng cụp mắt xuống để che giấu sự bối rối.

Trong một tích tắc, hắn bỗng nảy ra một kế hào hiệp. “Phải hy sinh luôn 700.000 vậy!”, nghĩ là làm, hắn móc bóp lấy tờ 500.000 đồng mới cứng, giúi vào tay bà lão rồi khẩn khoản: “Bà giữ lấy để phòng thân. Hôm nay, cháu chỉ mang bấy nhiêu thôi. Hôm khác, cháu ghé lại đưa thêm để bà có tiền cho thằng bé đi học”.

Bà lão ngước nhìn hắn, đôi mắt mờ đục ri rỉ nước. Bà chắp tay lạy hắn như tế sao: “Đội ơn cậu, đội ơn cậu…”. Hắn lúng túng, chưa bao giờ hắn gặp tình huống này. Quay sang nhìn nàng, hắn càng lúng túng hơn. Ánh mắt nàng như vừa vỡ lẽ điều gì, đầy cảm kích và ngưỡng mộ. Chỉ có thằng nhóc nhỏ là tự nhiên nhất, nó chảy chồm lên lòng hắn, bá lấy cổ và hôn một cái thật kêu. Lòng hắn lâng lâng một cảm giác khó tả.

Đêm ấy, hắn nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ. Hắn thấy thằng bé bán vé số nắm tay mình và Thanh Hà đùa vui trên một cánh đồng đầy nắng và gió, tuyệt chẳng thấy tờ tiền nào. Ba người nắm tay nhau chạy mãi về phía đường chân trời. “Sao lại mơ thế nhỉ?”, hắn lắc đầu khó hiểu khi tỉnh dậy.

Lần gặp thứ tư.

Trời sáng đã lâu nhưng hắn vẫn nằm trên giường. Cổ họng hắn khô đắng, tay chân nặng trịch. “Cảm rồi”, hắn mệt mỏi nghĩ.

Tất cả cũng tại bà Tám Xuân, không biết học theo ai mà bắt hắn “lao động” dưới vòi nước lạnh chảy xối xả. Vừa xong, đám chiến hữu gọi đi lai rai, hắn liền vù đi. Vừa lạnh vừa ra gió, lại nốc cả két bia, về đến nhà, hắn chỉ còn biết nằm vật ra giường, mê man chẳng biết gì.

Sáng ra, hắn mới thấy nặng đầu. Hắn khát nước, đói bụng nhưng chẳng nhấc thân lên nổi. Thế là hắn nằm dài trên giường, ngủ vạ vật tới tận trưa.

Đang mơ màng, hắn nghe chuông điện thoại reo. Chẳng thèm nhìn tên người gọi, hắn uể oải bắt máy. Giọng Thanh Hà vang lên ở đầu dây bên kia: “Anh Tuấn hả? Anh có rảnh không? Em định rủ anh đến thăm hai bà cháu ở dòng kênh”. Hắn thều thào: “Anh bệnh rồi em ơi, chắc không đi được”. Giọng Thanh Hà hốt hoảng: “Anh bệnh sao thế?”. Bản năng săn mồi giúp hắn nảy ra ngay một khổ nhục kế: “Anh không biết nữa, chỉ thấy mệt lắm, không nhấc người lên nổi. Anh lại ở có một mình, đói bụng quá mà không biết làm sao”.

Đúng như hắn dự đoán, Thanh Hà rối rít xin địa chỉ nhà hắn và phóng vù đến ngay. Nàng đến, trút từ cà-mên ra một bát cháo sườn nghi ngút khói. Trong lúc hắn ăn, Thanh Hà bắt ấm nước, dọn dẹp nhà cửa, kéo tất cả màn và mở tất cả cửa sổ. Làn gió mát rượi đưa theo hương thơm của Thanh Hà vào mũi làm hắn hít hà mãi không thôi.

Ảnh: Lionel Gustave
Ảnh: Lionel Gustave

Hắn chống tay lên cằm, nhìn như dán mắt vào lưng áo sơ-mi đẫm mồ hôi của Thanh Hà. Chiếc ào màu kem thật nhã, sớ vải mịn nên hằn rõ sợi dây áo ngực mỏng manh. Không hiểu sao hắn nhìn hình ảnh gợi cảm ấy nhưng lại chẳng thấy gợi lên một tí dục vọng nào. Hình ảnh này quen thuộc quá, hình như hắn đang nhớ vợ hắn, mà không, phải nói là hắn nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc ít ỏi bên người đàn bà trắc nết mà hắn từng gọi là vợ.

Ả ngày xưa cũng nổi tiếng đẹp gái nhất Xóm Vôi. Nhà ả cách nhà hắn hai căn. Cùng làm bạn suốt thời tuổi thơ, lớn lên, hắn và ả cưới nhau như một lẽ tất yếu. Ngày cưới, hắn vui lắm, tự hào và sung sướng sánh bước bên cô vợ xinh đẹp. Sau đám cưới, hắn và ả được ba má cho riêng một chái nhà bên con sông lồng lộng gió.

Cũng như bao người khác ở xóm Vôi, vợ chồng hắn làm quần quật, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nhưng vẫn không đủ ăn. Đứa con trai ra đời càng khiến cảnh nhà thêm cùng quẫn. Khi con lên hai tuổi, ả bàn với hắn gửi con cho ông bà nội rồi lên thành phố kiếm việc làm thuê.
Ngày đầu đặt chân lên Sài Gòn, ả và hắn không khỏi choáng ngợp trước những tòa nhà xa hoa, lộng lẫy cùng dòng xe cộ đông như mắc cửi. Thuê được một căn phòng tồi tàn vỏn vẹn 10m2, vợ chồng hắn lao vào cuộc mưu sinh khắc nghiệt ở xứ sở đắt đỏ này.

Hắn tìm được chân phụ hồ. Ả tìm được chân chạy bàn ở một quán ăn. Gộp tiền lương của hai đứa lại, sau khi trừ hết mọi chi phí, hắn cũng còn dư vài trăm ngàn gửi về quê cho ba mẹ già và thằng con. Vợ chồng hắn tính toán, cố làm đến Tết sẽ về quê thăm cả nhà. Những buổi sáng dậy sớm, nằm gác tay lên trán, chong mắt nhìn tấm lưng đẫm mồ hôi của vợ lui cui chuẩn bị cơm trưa cho chồng mang theo, hắn cảm thấy ấm áp lắm!

Dẫu ăn uống kham khổ, làm lụng cật lực nhưng vợ hắn vẫn mơn mởn. “Gái một con trông mòn con mắt”, ả cứ ngày một đẹp ra và lọt vào mắt xanh của tay chủ quán. Khoản lương hậu hĩ, tấm áo mới… làm mờ mắt người đàn bà chưa bao giờ biết đến bữa ăn ngon.

Chuyện gì đến cũng phải đến. Ả bắt đầu đi sớm về khuya. Những lời xầm xì sau bước chân hắn ngày một rõ và dày đặc hơn. Hắn mặc kệ tất cả. Hắn không tin. Hắn không muốn tin. Hắn níu kéo một cách tuyệt vọng bằng cách chiều chuộng ả hết lòng. Hắn mua cho ả nhiều thức ăn hơn, nhiều quần áo hơn nhưng túi tiền lép kẹp của hắn làm so đọ nổi với tài khoản ngân hàng của tay chủ kia.

Một buổi chiều, đi làm về, thấy nhà cửa lạnh tanh, hắn bàng hoàng. Ả đã dọn đi, dọn tất cả, chỉ để lại vỏn vẹn vài dòng: “Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục sống cùng anh. Em sẽ về quê đón con. Đừng tìm em!”. Trời đất như quay cuồng. Hắn chạy như tên điên ra bến xe. Vạ vật mất một ngày một đêm, hắn mới về đến xóm Vôi nhưng đã muộn. Ả đã bắt mất con hắn. Giữa mái nhà tranh xiêu vẹo chỉ còn cha mẹ hắn ngồi lụ khụ khóc.

Hắn tìm đến nhà hàng đòi con và bị lũ nhân viên của tay chủ quán đánh một trận nhừ tử. Vốn lì, nằm liệt mấy hôm, hắn lại gượng dậy mò đến. Được ba lần, tay chủ quán sợ có chuyện phiền phức nên kêu sang quán rồi dọn di. Hắn tìm mãi, tìm mãi mà cũng không gặp họ. Đến giờ, hắn vẫn chẳng biết tung tích con mình ở đâu.

Mấy tháng sau, ba mẹ hắn nhớ cháu, khóc mãi, đổ bệnh rồi qua đời. Lo tang cha mẹ xong, hắn quay lại Sài Gòn và chính thức trở thành tên sở khanh kiêm đào mỏ. Hắn hận đàn bà, đàn bà càng đẹp, hắn càng hận. Trước khi gặp Tám Xuân, hắn gạt tình lẫn tiền của không biết bao nhiêu cô gái. Sau khi cặp kè với Tám Xuân, được chu cấp đều đặn nên hắn cũng lười đi kiếm mồi, vô tình gặp ai thì vơ người đó.

Ấy vậy mà không hiểu sao, hắn không hận Thanh Hà như những cô gái đẹp khác. Hắn xem Thanh Hà như một cái mỏ vàng nhưng dự định đào mỏ cứ ngày một thui chột đi, nhường chỗ cho cảm giác gì đó rất lạ lùng. Nó cứ lâng lâng, bồi hồi, lắm lúc lại làm tim hắn đập mạnh. Nó giống như ngày hắn hẹn hò lần đầu với ả vợ cũ. Nó cứ khiến người hắn bứt rứt không yên.

“Thôi chết, chẳng lẽ mình yêu…”, hắn lắc mạnh đầu xua tan ý nghĩ ấy. Không lý nào hắn lại yêu Thanh Hà, lại ngu xuẩn để thứ tình cảm mềm yếu ấy chui tọt vào cái mỏ vàng đầy tiềm năng như thế. Và không lý nào, hắn lại ngồi mơ mộng chuyện cổ tích cóc ghẻ sánh đôi thiên nga.

Đang nghĩ vẩn vơ, hắn giật mình khi nghe tiếng Thanh Hà: “Sao anh ngồi ngẩn ra vậy?”. Thanh Hà đang ngồi bó gối, gương mặt xinh xắn nghếch lên cánh tay phải nhìn hắn chăm chăm, mái tóc tung bay phía sau lưng. Tim hắn như đập hụt một giây, gương mặt nóng bừng.

Thấy hắn không đáp, nàng đưa tay sờ gương mặt hắn một cách lo lắng: “Anh nóng quá! Chắc phải uống thuốc! Anh đợi tí, em đi mua thuốc ngay đây”. Nói đoạn, Thanh Hà tất tả chạy đi. Hắn nhìn theo hình dáng nhỏ nhắn của nàng, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Đêm ấy, hắn nằm mơ một giấc mơ thật đẹp. Hắn thấy mình nằm trên một thảm hoa vàng. Thanh Hà mang đôi cánh thiên thần, nhẹ nhàng đáp xuống và đặt lên trán hắn một nụ hôn nồng nàn. Thanh Hà dìu hắn bay mãi, bay mãi lên trời cao…

(Còn tiếp)

CAO BẢO VY

One Response

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

What is 3 times 3?