Cô tên Hoa Hồng & đẹp như chính tên cô. Bông hồng đỏ cũng là bông hoa cô yêu thích nhất. Cứ mỗi năm vào ngày Valentine, anh lại mang tặng cô những bông hồng rực rỡ được cuộn lại & gói thật đẹp trong những sợi ruy băng đủ màu. Kèm theo đó là những tấm thiếp xinh xinh, ghi những lời yêu thương & tất nhiên, không năm nào những lời yêu thương đó trùng lại nhau, những câu như : “Anh yêu em nhiều hơn anh yêu em vào ngày này năm ngoái”. Cách anh tặng hoa cho cô cũng thật đặc biệt. Cứ đúng vào giữa trưa ngày Valentine sẽ có tiếng chuông cửa & một bó hồng đỏ xinh tươi đặt ngay bậc thềm. Anh đã yêu cầu tiệm hoa gần nhà làm như thế mỗi năm & điều đó chưa bao giờ thay đổi từ ngày họ cưới nhau.

Nhưng trên đời này không có điều gì là không thay đổi. Anh mất trước ngày Valentine một tuần. Cô đã trải qua một tuần đầy kinh khủng. Nhưng giữa trưa ngày Valentine năm đó, cô vẫn nhận được một bó hồng ngay bậc cửa kèm theo tấm thiếp như mọi năm. “Có lẽ, anh đã đặt ở tiệm hoa trước ngày anh mất” – cô thầm nghĩ – “Anh luôn có thói quen làm sớm mọi việc.” Cô cắt tỉa cẩn thận những cây bông hồng, cắm vào một chiếc bình thật đẹp, đặt ngay trước chân dung của anh & lặng lẽ ngắm. Lần đầu tiên trong đời, cô mong ngày Valentine qua thật nhanh.

Một năm trôi qua. Hoa Hồng không thể hình dung được cô đã sống một năm đó như thế nào. Cô đơn, buồn tủi & còn nhiều hơn cả thế. Nhưng vào ngày Valentine, chuông cửa lại vang & bó hồng lại xuất hiện ngay bậc cửa vào đúng giờ quen thuộc.

Ôm bó hồng trên tay, nét mặt cô chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ. Nhấc máy điện thọai, cô gọi đến tiệm hoa. “Ông có thể giải thích tại sao năm nay vẫn có một bó hồng xuất hiện trước cửa nhà tôi không ? Tại sao lại có kẻ trêu chọc trên nỗi đau của tôi như thế ?” – Giọng Hoa Hồng chua chát khi cố ghìm tiếng nấc.

Giọng ông chủ tiệm hoa dịu dàng : “Tôi biết chồng cô đã ra đi hơn một năm nay. Tôi biết là cô sẽ gọi đến để hỏi tôi tại sao. Những bông hoa cô vừa nhận được đã được trả tiền trước. Chồng cô luôn sắp xếp trước mọi việc. Oâng ấy đã trả tiền cho tất cả những bông hoa cô sẽ nhận được vào mỗi năm sau. Thêm một việc nữa tôi nghĩ cô cần biết, có một tấm thiếp kèm theo bó hoa do chính tay ông ấy viết vào một năm trước đây.”

Hoa Hồng cám ơn người chủ tiệm hoa, gác máy & khóc. Tay cô run run mở tấm thiếp nhỏ. “Chào em yêu ! Anh biết đã là một năm từ ngày anh đi. Anh hy vọng em đã không quá khó khăn để vượt qua. Anh biết em rất cô đơn & đau khổ. Anh yêu em nhiều hơn tất cả những gì có thể nói. Em là một người vợ hòan hảo. Anh biết mọi việc chỉ mới một năm thôi nhưng em hãy cố gắng đừng đau buồn. Anh luôn muốn em vui vẻ, ngay cả khi em khóc. & đó là vì sao những bông hồng được gửi đến em mỗi năm. Khi cầm những cây hoa trong tay, em hãy nghĩ đến những điều hạnh phúc, những gì chúng ta được ban tặng. Anh luôn yêu em. Nhưng em yêu, em phải tiếp tục sống. Hãy cố gắng tìm kiếm những niềm vui. Anh biết điều đó không dễ dàng nhưng anh mong em sẽ làm được. Những bó hồng sẽ đến vào mỗi năm. Chúng chỉ ngưng xuất hiện khi em không mở cửa, khi những người giao hoa ngừng bấm chuông. Anh ta sẽ đến năm lần ngày hôm nay, trong trường hợp em không có nhà. Nhưng sau lần cuối cùng, anh ta sẽ hiểu ra & mang bó hồng đến một nơi mà anh đã chỉ dẫn, một nơi mà em đang đến để ở cạnh anh thêm lần nữa.”

Vy Bảo (phỏng theo Internet)

P/S: Bài này của VyVy đăng trên Hoa học trò nhân dịp Valentine, cách đây chắc cũng… 2 – 3 năm

One Response

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Before you post, please prove you are sentient.

what is 8 + 5?