Lớp 3. Sinh nhật mẹ. Còn mỗi 3000 trong túi. Lọ mọ ra sạp báo trước cổng trường mua ngay tờ báo… Công An chỉ vì bìa in hình cô cảnh sát thật xinh. Giờ ra chơi, thu hết can đảm mang tờ báo lên hỏi cô : “Cô ơi, hôm nay sinh nhật mẹ con, con tặng mẹ tờ báo này được hông cô ?” Cô mỉm cười nhìn đứa học trò ngọng nghịu. Cuối giờ, cô giúi vào cặp quyển sổ tay nội trợ : “Cho con làm quà tặng thêm mẹ này !”. Buổi tối, bố chở cả nhà đi ăn kem, vênh mặt lên với thằng em vì tặng mẹ đến hai món trong khi nó chỉ có mỗi một quyển…truyện tranh người nhện.
Năm cuối cấp lớp 9. Ngày học cuối cùng, Mơ Mộng (Betty – Hong Bang school) mang vào lớp lọ thủy tinh đựng đầy sao giấy. “Tặng mày làm kỷ niệm này. Tao thức đến hai giờ sáng hôm qua để xếp đấy. Qua trường mới nhớ đừng quên tao nhá !” Chẳng đào đâu ra được tiếng cám ơn, chỉ có tiếng mắng sa sả : “Giời ạ ! Sắp thi rồi đấy ! Sao với chả giấy ! Mày lo học bài có phải hay hơn không ? Thức trắng cả mắt rồi kia kìa !”
Sinh nhật. Hậu Đậu (Waterlyly – Bui Thi Xuan school) mang tặng cái khăn lông to đùng hình con gấu xụ mặt. “Nhìn xem nó giống mày không ? Lúc nào cũng nhăn nhó ! Xấu ỉn !” Mặt càng nhăn nhó hơn : “Tặng khăn xui lắm mày biết không ? Vớ vẩn thật !”. Tối về mở khăn xem. Miệng con gấu dài trề ra, tay chống nạnh, chân mày nhíu lại, mũi hỉnh lên. “Xấu thật nhỉ !” Bắt đầu tập cười. Hậu Đậu tặng thêm một cái đồng hồ hình con Snoopy toe toét.
Hắn (Dewii – Angel & Devil) về. Ríu rít cả ngày. Nhưng đâu ở mãi được. Hắn không thuộc về nơi này. Trước ngày hắn đi, hai đứa mua hai móc khóa giống y nhau cùng cái ngoéo tay hứa giữ liên lạc. Nhưng máy bay đã mang hắn đi xa hơn cả bầu trời đầy mây trắng. Ước mơ không với tới nổiû nửa vòng trái đất. Bỏ cái móc khóa chỏng chơ vào ngăn kéo, mắt cay cay. Tình cảm đầu đời sao mà giống làn khói sau đuôi chiếc phản lực.
Không có hắn. Buồn. Ngày bỏ ăn, ngày ăn như chưa bao giờ được ăn. Chuông cửa reo. Ngạc nhiên khi Mưa Nắng (Scarlet – Gemini) đứng ngay bậc thềm, lặng lẽ ấn vào tay quyển sách. Mở ra, dòng chữ ngay trang đầu nghiên nghiêng : “Thấy bà rầu, tui cũng muốn rầu theo. Đừng buồn nữa, mọi việc rồi sẽ qua !”. Lại cay mắt. Dễ khóc thật. Càng lớn càng mít ướt. Lật quyển sách, vừa buồn cười vừa cảm động. Sao nó không tặng truyện cười mà lại tặng “The Right Word” nhỉ ? Chắc dân chuyên ngữ nó thế ! Đúng là…mưa nắng thật !
Giáng sinh. Lâu rồi không thấy bố mang tất mới. Chạy xe ra tận Sài Gòn, chọn một Plaza thật sang. Tất Hàn Quốc màu nâu đậm, duyệt ! Bố mở quà, xuýt xoa ! Một tuần sau đó, bố mang trả với lời giải thích : “Tất nữ con ạ ! Thôi, bố tặng lại con !” Bố tủm tỉm cười. Nóng ran cả mặt. Tại chị bán hàng nhầm lẫn hay tại quên nói muốn mua tất mang giày tây cho nam nhỉ ?
Một ngày đẹp trời. Nhận được tấm thiệp xinh xắn tận bên Los Angles của Mũm Mĩm (Ran – Bui Thi Xuan school). “Chúc mày một ngày lễ Tình Nhân vui vẻ ! Sớm kiếm được anh chàng như ý !”. Có cả tấm hình cười hí hửng của nó nữa chứ ! Sắp tới tám tháng ba rồi, trời ạ !
***
Tiết cuối. Nắn nót ghi vào sổ điều thầy (Mr Liem – Banking University) vừa giảng : “Khi nhận quà tặng của một người, điều quan trọng nhất không phải giá trị món quà, cũng không phải tình cảm của người tặng mà là tình cảm ta dành cho họ. Khi thật sự yêu thương ai đó, một viên kẹo ta nhận từ họ sẽ đáng giá hơn cả một chiếc xe hơi.”
TPHCM 14.03.04
VY ANH
P/S: Bài viết này của VyVy đăng trên báo PNCN, chuyên mục Nét bút xanh
Whether crying or smiling, thx so much for being sometimes in my life. U make my every day unforgetable, my dear friends!
Haiz … có những cái nick làm chết luôn cái tính của họ. Đề nghị mày đặt cái nick nào khuyến khích người ta tốt hơn lên nha. Vd như Chu Đáo chẳng hạn ;))