Cách đây mười hai năm.
Lần đầu tiên Quân gặp Thiên Kim là tại nhà chị họ của mình. Mười hai năm có thể xem là khoảng thời gian tương đối dài nhưng đến giờ Quân vẫn nhớ rõ như in lần đầu tiên ấy. Thiên Kim không đẹp một cách nổi bật mà trái lại rất dễ lẫn lộn giữa những cô gái khác với mái tóc đen ngang vai, làn da trắng và cặp kính cận. Ấy vậy mà ngay khi chạm mắt lần đầu tiên, Quân đã giật bắn mình. Theo tất cả những gì đã nghe truyền miệng và đã đọc được đến thời điểm ấy, Quân lờ mờ nhận ra mình vừa bị tiếng sét ái tình.
Tối về nhà, Quân nằm dài trên giường ngẫm nghĩ rồi tự cười mình: “Chắc chả phải đâu, mười lăm tuổi mà yêu đương nỗi gì!”.
Phải rồi, năm đó Quân chỉ mới 15 tuổi.
Cách đây mười một năm.
Hoá ra tình yêu hoàn toàn có thể chớm nở khi con người ta mới mười lăm tuổi và tồn tại sau đó rất lâu. Quân bắt đầu nhận ra mình chẳng thể phớt lờ xem như không có “tia sét” tự nhiên giáng xuống đời mình sau ba lần nữa tình cờ gặp Thiên Kim ở nhà chị họ. Cũng chẳng biết có nên gọi là tình cờ hay không khi chị họ của Quân cứ thấy thằng em lò dò sang nhà lại bảo: “Có việc gì mà cứ qua đây mãi thế?”.
Thiên Kim cũng không hề biết mình chính là lý do khiến cậu em họ của cô bạn cứ bỗng dưng sang nhà chị. Cô xem Quân như một người em trai. Vì Quân rất xông xáo, nhiệt tình trong việc đi mua thức ăn vặt cho hai bà chị, tháp tùng đi xem phim, đi chụp hình sticker nhí nhố… nên Thiên Kim rất mến cậu. Chẳng biết từ bao giờ cả ba trở thành một hội thân thiết, đi đâu cũng có nhau và cứ hễ gặp nhau là cười rũ rượi. Thiên Kim vô tư kể cho Quân nghe chuyện các anh chàng theo đuổi mình mà chẳng biết cậu chàng đang nghiến răng cố mỉm cười. Quân chẳng thể nào bày tỏ cho Thiên Kim hiểu là mình rất, rất yêu cô. Chuyện một cậu nhóc 16 tuổi tỏ tình với một bà chị 21 tuổi nghe có vẻ giống truyện cười hơn là tiểu thuyết tình yêu lãng mạn.
Phải rồi, Thiên Kim hơn Quân đến năm tuổi và là bạn học cùng lớp đại học với chị họ của Quân. Thế nên chuyện tình yêu này ngay từ khi mới bắt đầu đã khấp kha khấp khiểng.
Cách đây mười năm.
Chị họ của Quân sang nước ngoài du học. Vậy là hội ba chỉ còn hai. Vẫn là những buổi ăn vặt, xem phim, ngồi bệt uống cà phê trên vỉa hè hay vừa chạy xe vừa hát hò dưới cơn mưa tầm tã… Nhưng khi chỉ có hai người, những điều bình thường ấy bỗng hoá lãng mạn hơn hẳn. Và cái sự lãng mạn ấy tiếp cho con người ta thêm sức mạnh để làm những điều mà bình thường họ sẽ không bao giờ dám làm.
“Em yêu chị, yêu thật sự!”, Quân vừa nói vừa hôn lên má Thiên Kim trong một buổi chiều mưa tầm tã. Khi ấy, cả hai vẫn như mọi lần, làm cái việc điên điên là vừa chạy xe vừa hát hò. Đột nhiên, Quân thắng xe lại, quay người ra sau, hôn Thiên Kim và nói điều mà cậu đã muốn nói rất nhiều lần trong suốt hai năm qua.
Sau một giây sững sờ, Thiên Kim cười gượng: “Giỡn hoài em!”. Nhưng Quân không cười mà khẳng định một cách nghiêm túc: “Em nói thật”.
Và sau đó là một sự rã đám tất yếu. Thật khó để một cô gái 22 tuổi chấp nhận tình yêu của một cậu nhóc 17 tuổi. “Mười năm nữa thì may ra! Nếu mười năm nữa chị vẫn chưa lấy chồng, có thể chị sẽ nghĩ đến em”, Thiên Kim nói một cách khó chịu. Với Thiên Kim, đó là câu từ chối lịch sự nhất mà cô có thể nghĩ ra nhưng với Quân, đó là một giao ước.
Sau lời giao ước ấy, Quân đã thiết kế một quyển lịch đặc biệt để treo trong phòng mình. Nó gồm 120 tờ đánh dấu 120 tháng. Cứ mỗi tháng qua đi, Quân xé một tờ lịch và cậu quyết tâm kiên nhẫn chờ đến tờ lịch cuối cùng.
Cách đây chín năm.
Thiên Kim nhắn tin cho Quân sau hơn một năm trời thưa thớt liên lạc: “Bởi vì chị chẳng thể tìm thấy ai hợp cạ như em cả nên thôi, mình bỏ qua mấy chuyện không vui để bình thường hoá quan hệ nhé! Chúng ta sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau, là tri kỷ”.
Phải cố kềm chế để không hét to giữa lớp học, Quân bấm trả lời tin nhắn mà quíu hết cả tay: “Đồng ý, chúng ta sẽ là tri kỷ suốt đời”.

Thiên Kim nhắn: “Tri kỷ nghĩa là sẽ luôn quan tâm, thấu hiểu và thông cảm; sẽ luôn bên nhau dù vui hay buồn; sẽ luôn ủng hộ nhau trong mọi việc, kể cả tình yêu”.
Quân nhắn: “Đồng ý, chị sẽ không tìm thấy ai thích hợp làm tri kỷ hơn em đâu”.
Thiên Kim đọc tin nhắn của Quân, mỉm cười và nói thầm: “Chị biết!”.
Cách đây bảy năm.
Thiên Kim khóc ngất trên vai Quân ở sân bay. Người yêu của cô vừa theo gia đình sang Mỹ và anh đã khéo léo không để lại bất kỳ lời hứa nào. “Như vậy có nghĩa là chia tay, phải không?”, Thiên Kim ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Quân. Anh im lặng và ôm siết lấy cô, lòng quặn đau như khi bị cô từ chối tình yêu cách đây nhiều năm trước.
Nhưng Thiên Kim không buồn lâu. Cô vốn là một cô gái mạnh mẽ và lạc quan. Cô lao vào làm việc, lấp thời gian trống bằng những giờ học thêm và những buổi xem phim tán dóc với Quân. Họ vẫn luôn song hành bên nhau như hai người tri kỷ đúng nghĩa.
………………………………………………………………..
Để đọc trọn vẹn truyện ngắn này, bạn có thể tìm mua cuốn Nghe sô-cô-la kể chuyện tình của Cao Bảo Vy.
Haizzzz, chay nuoc mat!
🙂