(Một trong ba nhân vật chính của The Help)
The Help là tiểu thuyết đầu tay của nữ tác giả Kathryn Stockett. Mình tin chắc The Help là một quyển sách rất nổi tiếng nhưng cách mình biết về quyển sách này lại rất… lãng xẹt. Đó là một hôm mình tình cờ vào trang web của Megastar & đọc được lời giới thiệu về bộ phim The Help. Thế là hôm sau, mình chộp ngay quyển sách này khi tình cờ bước vào outlet của nhà sách Phương Nam. Cảm ơn trời vì cả hai sự tình cờ này, The Help là một quyển sách quá xứng đáng để đọc.
The Help kể về cuộc sống của các phụ nữ da đen làm người giúp việc cho các gia đình da trắng ở Jackson, Mississippi vào những năm 1960. Ba nhân vật chính là Aibileen, Minny & Skeeter. Aibileen & Minny là hai phụ nữ da đen đang làm người giúp việc cho hai gia đình da trắng. Skeeter là một phụ nữ da trắng đứng về phía họ. Cả ba người họ đều tốt & đáng quý nhưng người mình khoái nhất là Minny. Một nhân vật đầy cá tính, hài hước nhưng cũng tràn ngập tình yêu thương.
Theo mô tả trong sách, Minny là một phụ nữ da đen to béo. Cô là mẹ của một đàn con lít nhít & là vợ của một gã nghiện rượu, vũ phu. Mình kết Minny ngay từ những trang đầu tiên qua lời kể của Aibileen: “Minny không cho phép bất cứ ai ngoài cô ấy nói xấu chủ của mình”. Một quy tắc vừa ngang ngược vừa rất trung thành!
Càng đọc những trang sau, mình càng khoái Minny. Minny rất thẳng thắn, rất tốt bụng, rất chân thành & (khổ thay) rất thiếu kiềm chế & hay vạ miệng. Sự thiếu kiềm chế & vạ miệng của Minny khiến cô ấy khổ sở tìm kiếm việc làm & không giữ được hoà khí với nhiều người.
Nhưng Minny không thiếu những người bạn tốt xung quanh, những người thật sự hiểu cô ấy & không đánh giá cô ấy qua những lời nói hay hành động bộc phát. Ừ thì Minny cứ hay mắng sa sả bà chủ Walter của mình nhưng rõ ràng cô ấy cũng rất cố công chăm sóc bà. Ừ thì Minny vẫn hay gọi cô chủ Celia của mình là ả khùng (& mình không thể không cười bò khi đọc đến các chương của Minny & Celia) nhưng cô đã liều mình bảo vệ Celia trước một gã điên bệnh hoạn & cố sức cứu Celia khi Celia băng huyết. Chẳng thế mà vợ chồng Celia – Johnny đã xem Minny như người nhà, cùng chia sẻ với cô chuyện hiếm muộn của Celia. Cảnh ba người họ cùng nhau khóc vì sự thiếu may mắn này thật cảm động biết bao.
Mình còn yêu Minny vì lời thú nhận dễ thương này: “Trừ các con tôi ra, tài nấu nướng là điều tôi tự hào nhất về mình”. Khi đọc đến câu này, ngay lập tức mình nghĩ câu tương tự: “Trừ Sơry ra, tài viết lách là điều tôi tự hào nhất về mình”. Câu nhận xét cuối cùng về Minny của bà tổng biên tập nhà xuất bản Harper & Row (nơi xuất bản quyển sách Help của Skeeter) mới thật đáo để: “Cơn ác mộng của các phụ nữ da trắng miền Nam. Tôi ngưỡng mộ cô ta”. Mình cũng thật ngưỡng mộ Minny quá xá! Chỉ có mỗi Minny mới dám cho bà chằng Hilly xơi hai miếng… (ai muốn biết hai miếng gì thì tự đọc sách mà tìm hiểu nhé!) & cũng chỉ có mỗi cô dám hy sinh sự an toàn của cả nhà mình để bảo vệ cho 13 người giúp việc da đen trong quyển sách Help.
Mình còn khoái Minny vì một lẽ: mình cứ như tìm thấy mình đâu đó trong tính cách của Minny. Tất nhiên, cái tật vạ miệng & tính thẳng thắn của mình chưa đến nỗi khiến mình khổ sở tìm việc như Minny nhưng điểm lại thì rõ ràng cái kiểu thẳng thắn, thiếu kiềm chế và hay vạ miệng của mình cũng gây nhiều hậu quả lắm đấy! ^^
Nhưng cũng như Minny, mình có những người bạn rất thân & rất hiểu mình. Chính họ đã tiếp thêm động lực để mình sống đúng với cá tính & bản chất của mình mà ko phải e ngại điều gì cả. & giờ mình lại có thêm Minny, một người bạn trong sách nhưng rõ ràng & chân thực như một người bạn ngoài đời vậy.
Cảm ơn Minny, tôi cũng sẽ như chị, cũng sẽ cố học cách kiểm soát tính thẳng thắn, thiếu kiềm chế & vạ miệng của mình nhưng chắc chắn là tôi sẽ chẳng bao giờ tống khứ nó đi được. Thứ nhất, vì tôi không thể, trời sinh rồi. Thứ hai, vì tôi cũng yêu nó lắm, nó là một phần đặc trưng của tôi mà. Cảm ơn Minny, vì nhờ chị, tôi càng biết quý trọng cá tính của mình cùng những người bạn thân luôn sẵn lòng hiểu & thông cảm cho cá tính ấy.
Tôi đã đọc xong The Help. Quyển sách đã nằm trên giá. Không biết bao giờ tôi mới mở sách ra đọc lại (tôi không có thói quen này) nhưng Minny, chị hãy tin chắc rằng tôi vẫn sẽ luôn nhớ về chị.
Nhớ hơn bất kỳ nhân vật nào khác!